Bọn họ không ngờ đường đường là thiên kiêu thứ hạng ba mà lại chạy trốn, nhất thời ai cũng sửng sốt.
“Các người còn ngây ra đó làm gì? Mau đuổi theo!".
Lâm Chính quát.
Đám Vệ Tân Kiếm mới phản ứng lại, vội vàng cầm kiếm hét lên: “Đuổi theo!”.
Bọn họ chạy theo phương hướng Thái Thương Long chạy đi.
Nhưng về tốc độ, Thái Thương Long vẫn chiếm ưu thế, không lâu sau đã chạy ra khỏi vùng cơ quan, biến mất hút.
“Thầy, để hẳn chạy mất rồi!”.
Vệ Tân Kiếm hơi sầu não quay về.
“Cứ cho hän chạy, không sao. Hắn đã nói rồi, vòng sau gặp lại, tôi đoán có lế hắn nấp ở đâu đó âm thầm tăng cường công lực, sau đó chiến đấu với tôi!", Lâm Chính nói.
“Tăng cường công lực?”.
“Cao thủ cấp bậc đó chắc chăn có vài thủ đoạn tạm thời nâng cao thực lực, giống như tôi dùng châm bạc cường hóa cho các anh vậy! Tôi nghĩ vòng sau, các anh đối phó với hắn sẽ không dễ đâu”, Lâm Chính nói.
“Thần... thần y Lâm, ý anh là, chúng tôi phải tham gia vòng sau?”, một đệ tử Tử Huyền Thiên
ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên! Thế nào? Các anh không muốn tham gia?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Không không, sao chúng tôi lại không muốn được?”.
“Có thể cùng nhau tranh đoạt Thái Vũ Thần Toản với thần y Lâm, đó là vinh hạnh của chúng tôi.
Mọi người kích động nói.
“Trời ạ, bọn họ vẫn còn sống?”. Thiên Diệp chạy tới, ngạc nhiên không thôi.
“Thiên phó chưởng môn, ông có ý gì? Nói cứ như chúng tôi đáng lý phải chết ở trong đó vậy?”, Lâm Chính nhíu mày nói.
“Không không, thần y Lâm, tôi không có ý đó. Chỉ là vừa rồi chúng tôi đã nhìn thấy Thái Thương Long đi ra từ trong đó giao đá Thái Vũ, chúng tôi cứ ngỡ Thái Thương Long đã giết hết mọi người!”, Thiên Diệp vội giải thích.