“Xin chào anh Lâm! Anh Lâm thật có phúc, cưới được một người vợ xinh đẹp tới vậy! Chúng tôi ngưỡng mộ chết mất!”, Giang Tử Ức cười ha hả nói.
“Đúng vậy! Ai cũng ngưỡng mộ tôi, đúng là tôi tốt số!", Lâm Chính cười nhạt.
“Đừng đùa nữa”, Tô Nhu âm thầm nhắc nhở.
Giang Tử Ức thấy thế, vẻ không vui trong mắt càng đậm hơn.
Nhưng anh ta vẫn không biểu hiện ra ngoài, cười nói: “Lại đây, lại đây, chúng ta ra bên đó vừa uống rượu vừa nói chuyện”.
“Mời!”
Mọi người tới bàn ở giữa sảnh tiệc rồi ngồi xuống.
'Tô Nhu không thích uống rượu lắm, cũng may Lâm Chính ngồi bên cạnh, chỉ cần rượu tới thì Lâm Chính sẽ đỡ.
Giang Tử Ức nhíu mày, nhìn Lâm Chính uống một ly rồi lại một ly, hơi bồn chồn.
Giang Tử Ức cũng biết một vài thông tin về Lâm Chính.
Một người ở rể, đâu có bản lĩnh gì? Lê la cả ngày, nếu không có vợ hỗ trợ thì sao anh ta có thể ngồi ở đây?
Một mình Lâm Chính đã uống hết ba chai rượu, nhưng cũng không có vẻ đã say.
Quá kinh khủng nhỉ?
“Được rồi Lâm Chính, anh uống ít thôi”, Tô Nhu cũng ngồi không yên, vội nói. “Được, cậu chủ Giang, bảo bọn họ chúc rượu sau đi, cho tôi nghỉ chút”, Lâm Chính cười nói.