Chí Tôn Huyền Thanh Các hỏi với khuôn mặt không chút biểu cảm.
“Xin Chí Tôn bớt giận! Việc này tôi hoàn toàn không biết, đừng chỉ tin lời của một bên!”, Thánh Y Giả ra vẻ lo lắng nói.
“Vậy chứng cứ trong tay cậu ta... thì giải thích thế nào?”, Chí Tôn Huyền Thanh Các hỏi lại, giọng nói càng lúc càng lạnh lùng.
“Bố chồng, là anh ta ép con!”
Ngay lúc đó, Trí Băng Thanh hét lên đau khổ.
“Ép buộc ư?”
Mọi người chấn động, Hình Thư Trường cũng trừng to mắt.
“Thật ra con theo lệnh của bố con, hộ tống người của sơn trang đi Giang Thành chấp hành nhiệm vụ, tình cờ gặp thần y Lâm, anh ta thèm muốn sắc đẹp của con, muốn dùng vũ lực ép con kết hôn, con không đồng ý thì anh ta lại đánh nhau với người trong sơn trang của con! Vì an toàn của người trong sơn trang, đồng thời có thể thoát thân, con đã viết giấy tờ đó dưới sự bức ép của anh ta, con bị ép viết, con bị ép!”
Trí Băng Thanh vừa khóc lóc vừa nói, nhào vào lòng Hình Thư Trường.
Mọi người dâng lên phẫn nộ.
“Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Tên súc sinh này! Tao không tha cho mày!”
Hình Thư Trường giận tím mặt: “Người đâu! Áp giải người này ra khỏi sơn trang cho tôi, băm anh ta ra làm tám mảnh! Lập tức giết chết!”
“Tuân lệnh”.
Cao thủ của Huyền Thanh Các lập tức ra tay, bao vây Lâm Chính.
Người của sơn trang Thánh Y mỉm cười quan sát.
Thánh Y Giả cũng híp mắt nhìn Lâm Chính.
Ông ta tin rằng Lâm Chính chắc chắn không phải là đối thủ của đám người của Huyền Thanh Các.
“Ồ? Cậu muốn đánh lại sao? Vậy cũng tốt, như vậy sẽ đắc tội với người của Huyền Thanh Các, lúc đó người ta càng giận dữ thì cậu sẽ chết càng thảm!”
Tam Thủ Y híp mắt cười nói, dứt khoát đi tới bên cạnh Lâm Chính, thì thầm khuyên nhủ: “Thần y Lâm, cậu chịu thua đi! Chỉ cần cậu ngoan ngoãn cúi đầu, gia nhập vào sơn trang của tôi, thì chẳng cần lo gì nữa, nếu không, hôm nay cậu chỉ có đường chết!”
“Chết ư?”
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng: “Chỉ bằng mấy người này thôi sao? E rằng làm không được đâu?”