Nhìn những người đến đón tiếp mình, Lâm Chính thầm gật đầu.
Xem ra sơn trang Thánh Y quả thực có thành ý mời anh đến.
Dưới sự dẫn đường của bọn họ, Lâm Chính chính thức tiến vào sơn trang Thánh Y.
Cả sơn trang nằm trên một dãy núi rộng lớn. Nhưng đây không phải là dấy núi bình thường.
Anh ngửi thấy một luồng khí ý linh động trong không khí.
Trong y học cổ, thì nơi này được gọi là phúc trạch bảo địa.
Được đấy, sơn trang Thánh Y chiếm hẳn một nơi phúc trạch bảo địa có một không hai để khai tông lập phái.
Không những vậy, cả sơn trang còn được ba lớp chướng khí đáng sợ bao vây, người bình thường không thể vào đây được.
Ở nơi thiên thời địa lợi như thế này, cũng không biết hiện giờ người của sơn trang Thánh Y đã đạt đến trình độ y đạo như thế nào rồi.
Lâm Chính thầm nghĩ.
Anh nhanh chóng được dẫn đến một căn phòng chờ.
"Mời thần y Lâm nghỉ tạm một chút, để thuộc hạ đi báo với Tam Thủ đại nhân".
Một đệ tử cung kính nói, sau đó chậm rãi rời khỏi căn phòng.
"Tam Thủ? Đây là ai vậy?".
Lâm Chính thầm nghĩ.
Nhưng chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên mặc bào nâu, đầu trọc nhưng mặt đầy râu, bước vào.
"Hóa ra là Tam Thủ đại nhân, hân hạnh!", Lâm Chính khẽ gật đầu, nhưng không đứng dậy.
Tam Thủ Y cũng không tức giận, ngồi xuống cười nói: "Thần y Lâm cả đường bôn ba, quả thực mệt nhọc, nếu sơn trang Thánh Y chúng tôi tiếp đón không chu đáo, mong thần y Lâm lượng thứ".
"Không sao, chúng ta nói chính sự đi. Tam Thủ đại nhân, sơn trang Thánh Y các ông gọi tôi tới đây, quả thực định gả cô Trí Băng Thanh cho tôi sao?", Lâm Chính bình thản hỏi.