“Có thể là như vậy nhưng tôi có thể trấn áp được cô”, Lâm Chính đáp.
“Khốn nạn”, Băng Thanh tức giận và không cam tâm. Cô ta định ra lệnh cướp dâu nhưng như vậy thì khác gì là thừa nhận y thuật của họ không bằng Lâm Chính. Điều đó sẽ càng để lại hậu quả.
Băng Thanh hít một hơi thật sâu: “Thần y Lâm, anh bảo vệ họ được một lần nhưng không bảo vệ được một đời đâu. Dù hôm nay tôi không đưa được người đi thì sơn trang cũng sẽ cử những kẻ mạnh hơn tới đòi người. Anh không thể nào bảo vệ họ cả đời được. Hơn nữa, lần sau sơn trang sẽ không khách khí thế này nữa, chúng tôi sẽ khai sát giới. Lế nào anh muốn nhà họ Lạc bị diệt vong?”
Lâm Chính chau mày, anh cũng biết cần phải nghĩ ra được cách giải quyết hoàn hảo.
Lúc này Băng Thanh lên tiếng: “Hay là chúng ta đấu một trận nữa đi”.
“Còn đấu sao?”
Lâm Chính tò mò nhìn cô ta: “Cô cảm thấy cô có thể là đối thủ của tôi không?”
“Tôi thừa nhận về y thuật thì tôi không băng anh nhưng nó không có nghĩa tôi thua anh về mọi mặt. Thần y Lâm, nếu nhưng anh đồng ý đấu với tôi một trận thì tôi sế xử lý hoàn hảo mọi chuyện”, đôi mắt Băng Thanh ánh lên vẻ quỷ dị.
“Đúng vậy. Chuyện của Lạc Thiên tôi không có quyền quyết định nhưng tôi có thể quyết định những việc của chính tôi”.
Băng Thanh mỉm cười: "Nếu anh thắng tôi có thể mô phỏng theo biên bản trước đó để viết một bản giữa anh và tôi. Nội dung là nếu tôi thua thì tôi sẽ được gả cho anh”.
“Cái gì?", Lâm Chính thất kinh.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không lấy anh đâu. Tôi đã có chồng sắp cưới rồi. Nhưng tôi phải nắm đằng chuôi mà. Chỉ cần anh dựa vào biên bản đó đi nói chuyện với trang chủ, hủy biên bản của Lạc Thiên trước đó thì chắc chắn trang chủ sẽ đồng ý. Như vậy, có phải là mọi chuyện được giải quyết một cách hoàn hảo không?”, Băng Thanh cười.