“Anh...".
Thần Hỏa Thánh Nữ á khẩu, không nói được gì.
Nào có ai lỗ mãng như vậy?
Nuốt hỏa chủng hai tiếng đồng hồ? Chìm trong sự nóng cháy vô tận lâu như vậy, dù là cô ta cũng
không thể chịu được!
Con người không có chút viêm lực nào như anh sao có thể chịu nổi?
Một khi không chịu được phun hỏa chủng ra, ở trong Thiên Viêm Đại Trận đó, e là Lâm Chính sẽ bị thiêu cháy ngay lập tức!
Nhưng Lâm Chính đã xuống trận, có ngăn cản cũng không kịp nữa.
Thiên Viêm Đại Trận được kích hoạt. Mặt đất của đại trận nứt ra vô số khe hở nhỏ, sau đó lửa lớn chui ra như rắn độc, khiến cho cả đại trận như bị thiêu đốt.
Mọi người không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Chính được nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng của anh.
Thần Hỏa Thánh Nữ biết bây giờ không phải lúc so đo những chuyện đó, lập tức hét lên: “Nghe đây thần y Lâm, bây giờ tôi nói cái gì, anh hãy làm theo như thế, không được do dự rõ chưa?”.
“Được!".
Giọng Lâm Chính vang lên.
“Anh hãy đi đến hoa văn Bạch Hổ ở bên phải trước, phá hủy hoa văn Bạch Hổ đó. Nhớ rõ, phá hủy toàn bộ, không sót thứ gì!”, Thần Hỏa Thánh Nữ hô lên.
Chẳng lâu sau, trong ngọn lửa giống như có bóng người di chuyển, sau đó thì nghe tiếng ầm ầm
đáng sợ.
Mặt đất rung chuyển nhẹ, ngọn lửa cũng bị nhiễu loạn.
Khoảng mười mấy phút sau, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
“Tôi không sao... chỉ là sau khi phá hủy hoa văn Bạch Hổ hoàn toàn thì xảy ra vụ nổ kịch liệt!”.
“Đây là chỗ khác với Thiên Viêm Đại Trận mà tôi từng thấy! Đây là cổ trận, trong đó có rất nhiều chỗ khác biệt mà tôi cũng không biết. Thần y Lâm, tôi đoán những nơi khác cũng sẽ nổ, anh phải cẩn thận!”.
“Vậy là vẫn phải lần lượt phá hủy Thanh Long, Huyền Vũ và Chu Tước?”.