Bạch Họa Thủy ở bên kia đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm phía này.
“Ông Đồng rất có thế lực ở Thương Minh, Hoa An là minh chủ đại diện cũng không phải hạng tầm thường. Hai người này mà tranh đấu với nhau chắc chăn đều sẽ tổn thất nặng nề, Thương Minh cũng sẽ đại loạn. Cậu Lâm, nếu cậu chen chân vào lúc này, rồi để tôi làm nội ứng cho cậu... chẳng phải có thể nằm được Thương Minh trong tay hay sao?”.
Dịch Tiên Thiên cười khà khà, nói. Lâm Chính kinh ngạc.
Cách nghĩ này... điên cuồng đến mức nào!
Thương Minh là do đại hội nâng đỡ thành lập, sự tồn tại của nó cực kỳ đặc biệt, thế lực vô cùng rộng lớn.
Đại hội là một tổ chức đặc biệt ở Long Quốc, không gì sánh được, không thể khiêu chiến.
Đại hội hùng mạnh, hô mưa gọi gió ở trong nước như vậy, trừ thực lực bản thân mạnh mẽ ra cũng không thiếu sự ủng hộ về tiền bạc.
Thương Minh là một trong những nguồn tài lực chủ yếu của đại hội.
Thương Minh có đại hội chống lưng, thương nghiệp của bọn họ bao trùm hầu hết các ngành nghề, sức mạnh cũng cực kỳ to lớn.
Đối với Lâm Chính mà nói, nếu có thể nắm Thương Minh trong tay ắt sẽ nhảy vọt về chất.
Nên biết rằng, một Thương Minh không chỉ tương đương với mười Dương Hoa.
Nhưng nếu làm theo lời Dịch Tiên Thiên nói thì cũng có nghĩa sẽ chính thức tuyên chiến với đại hội.
Mặc dù Lâm Chính tự nhận thực lực của mình hiện nay cũng không quá kém, trong nước không có bao nhiều thế lực có thể đối kháng với mình, nhưng đây là đại hội, thủ đoạn cao siêu.
Thực lực như Lâm Chính hiện giờ mà đối đầu với đại hội chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Lâm Chính rơi vào trầm mặc.
Dịch Tiên Thiên nhìn Lâm Chính, đợi câu trả lời của anh.
Thật ra Lâm Chính hiểu rõ tâm tư của Dịch Tiên Thiên.
Đến lúc này rồi, ông ta và Lâm Chính đã đứng trên cùng một chiếc thuyền. Ông ta đã bán đứng Bạch Họa Thủy, tuyệt đối không thể khai ra Lâm Chính, nếu không sẽ chết không chỗ chôn thân.
Nếu đã lựa chọn đứng về phía Lâm Chính, đương nhiên ông ta phải suy nghĩ cho Lâm Chính.
Nhưng rõ ràng ông ta không ý thức được, một khi chuyện này thất bại, hậu quả sẽ đáng sợ đến mức nào.
Dịch Tiên Thiên sửng sốt: “Không vào Thương Minh thì làm sao thao túng Thương Minh? Cậu Lâm, bây giờ Thương Minh không có chủ, Hoa An và ông Đồng đấu đá nhau, vừa khéo tôi có thể kéo cậu vào, sau đó để cậu lập chút công lao, xây dựng uy tín. Đợi bọn họ đều tổn thất nặng nề, cậu lại ra tay giải quyết bọn họ, thuận lợi ngồi lên vị trí minh chủ. Nếu cậu không vào Thương Minh, mọi thứ đều chỉ là nói suông”.
“Không phải còn ông đó sao?”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Tôi?", Dịch Tiên Thiên sững sờ.
“Đúng!”.