Dịch Tiên Thiên hơi sững sờ, liếc nhìn xung quanh, sau đó nói: "Xảy ra chuyện gì thế?"
"Ông Dịch, ông không biết sao? Vừa rồi ông đã phát bệnh, là cậu Kiều Tín đã chữa khỏi cho ông”, có người giải thích.
"Lại phát bệnh rồi sao? Sao tôi không cảm nhận được, hơn nữa bây giờ toàn thân tôi tràn đầy khí lực, cả đời tôi chưa bao giờ thoải mái như vậy! Sao tôi lại phát bệnh chứ?"
Dịch Tiên Thiên có vẻ ngạc nhiên.
"ồ? Ông Dịch, ông cảm thấy trạng thái cơ thể rất tốt sao?", Hoa An bước tới hỏi.
"Đương nhiên, bây giờ tôi có cảm giác có thể giết chết trâu băng một cú đấm!", Dịch Tiên Thiên nói.
Không gian xôn xao náo động, tất cả mọi người đều nhìn Kiều Tín bằng ánh mắt khâm phục.
"Thần yl"
"Chỉ với một viên đan dược đã có thể khiến ông Dịch hồi phục, vả lại trông ông ấy còn như một người đàn ông đang ở thời kỳ cường tráng nhất, thật lợi hại!"
"Chẳng trách cậu Kiều lại tự tin như vậy, với y thuật của cậu ấy, sao có thể thua kém thần y Lâm được chứ?"
"Nhà họ Kiều đúng là có nhiều nhân tài”.
"Thật lợi hại”.
Các vị khách giơ ngón tay cái lên, khen ngợi.
Hoa An cũng cười ha hả, bưng ly rượu lên: "Nào! Cùng nâng ly kính thần y Kiều một ly!"
"Mời thần y Kiều!" Tất cả các vị khách đều nâng ly.
“Đừng khách khí! Đừng khách khí! Ha ha ha ha ha...”
Kiều Tín cười không dứt, vô cùng đắc ý, liên tục nâng ly, một hơi uống cạn.
Tuy nhiên, rượu mới vào bụng mọi người... "Ọc..”
"Cái gì?"
"Chuyện này... chuyện này... là thế nào?”
Đám quan khách trợn mắt kinh ngạc.
"Cậu Kiều! Chuyện này...?", sắc mặt Hoa An tối sầm lại, vội vàng hỏi.