“Nực cười, trên đời này chưa có thứ gì khiến Trương Thất Dạ tôi sợi”.
“Vậy thì đừng hỏi nhiều, đi theo tôi về đi”.
“Đi Ư.
Lâm Chính đưa Trương Thất Dạ về Học viện Huyền Y Phái, nói Tân Bách Tùng sắp xếp cho ông
†a một căn phòng đơn giản.
“Từ nay về sau ông sẽ ở đây, mỗi ngày tôi sẽ đến đây trị bệnh cho ông!”.
“Được”, Trương Thất Dạ gật đầu. “Bách Tùng à, sau này tôi không ở học viện, nếu có người đến gây sự, ông hãy đến tìm ông ta, hiểu
chứ?”, Lâm Chính chỉ vào Trương Thất Dạ, nói.
Tân Bách Tùng hơi nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu: “Được thưa thầy”.
Sắp xếp cho Trương Thất Dạ xong, Lâm Chính chạy đi chữa bệnh cho Liễu Như Thi.
Nhờ sự chữa trị hết lòng trong thời gian này, cuối cùng Liễu Như Thi cũng khôi phục lại, nhưng vì
cô ấy bị thương quá nặng, vẫn cần một thời gian mới có thể tỉnh lại.
Nhìn sắc mặt cô gái trắng bệch tiều tụy, Lâm Chính không khỏi thở dài.
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Chính thu dọn một lúc, đi ra khỏi phòng. Mã Hải và Tân Bách Tùng đứng ở trước cửa.
Lâm Chính nhận lấy xem, nhíu chặt mày.
“Người đưa thiệp đâu?”.
“Đi rồi”. “Vậy à....
“Thầy, đừng tham gia, chắc chắc bọn họ không tốt lành gì!”, Tân Bách Tùng vội nói.