"Hả?".
Người nhà họ Lương đều tỏ vẻ sợ hãi.
Thư Thái cười lớn, giơ ngón tay cái lên khen: "Vẫn là ông nội có cách! Để xem lần này tên họ Lâm có chịu vào khuôn khổ hay không!".
Ông cụ Thư trước giờ không bao giờ lên mạng, hôm nay biết tin Cổ Sam qua đời cũng vội vàng đến đây, nên không biết chuyện của Lâm Chính ở đế quốc Anh Hoa.
Nhưng ông ta cũng nghe nói tới những chiến tích trước đó của anh.
Muốn giết Lâm Chính dựa vào những khẩu súng này thì khó hơn lên trời, nên ông ta chọn xuống tay với người nhà họ Lương.
Cách làm bỉ ổi một chút, nhưng giữ gìn được thể diện của nhà họ Thư thì không có gì to tát cả.
Chỉ là hiển nhiên ông cụ Thư không biết làm như vậy có nghĩa là gì.
Lâm Chính ghét nhất những kẻ thù lấy người bên cạnh anh ra để khai đao.
Đây là điểm yếu của Lâm Chính, cũng là vảy ngược của anh.
Ánh mắt Lâm Chính bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, quay sang nhìn chăm chäm ông cụ Thư: "Ông chắc chắn muốn làm vậy sao?".
"Tôi chỉ muốn lấy lại công bằng, dùng thủ đoạn gì không quan trọng, quan trọng là kết quả! Cổ Sam chết, bao nhiêu người đang chờ để cười nhạo nhà họ Thư chúng tôi, nếu tôi không xử lý ổn thỏa chuyện này, thì nhà họ Thư sẽ mất hết mặt mũi!", ông cụ Thư hừ mũi nói.
"Được".
Lâm Chính gật đầu, xoay người lại, lắng lặng nhìn ông lão.
"Nói cho tôi biết quyết định của cậu đi”, ông cụ Thư quát.
"Quyết định của tôi chính là cái này!", Lâm Chính bình thản nói.
Bỗng dưng. Vèo!
Bóng dáng của anh bỗng lóe lên, lao về phía ông cụ Thư với tốc độ nhanh hơn cả chớp.
"Cẩn thận!".
Thư Thái kinh hãi hét lên. Mọi người kinh ngạc.
Nhưng tốc độ của Lâm Chính quá nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt, anh đã bóp cổ chế ngự được ông cụ Thư.
"Họ Lâm kia! Mẹ kiếp, thả ông tao raI".
Đầu óc Thư Thái như muốn nổ tung, anh ta gầm lên xông tới, nhưng Lâm Chính vừa ngoảnh sang, hắn liền sợ hãi khựng lại, toàn thân run rẩy, không dám tiến tới nữa.
Tuy hắn có võ kĩ, nhưng so với thần y Lâm thì không biết kém hơn bao nhiêu lần.