Đạn pháo của đế quốc Anh Hoa vẫn chưa dừng lại, mà nhäm chuẩn vào Lâm Chính bản đủ một phút.
Thoáng chốc ngọn sóng cao ngút trời, sóng lớn trào dâng.
Mặt nước ở vùng biển chỗ Lâm Chính như sắp bị nổ tung đến cạn kiệt, rất nhiều loài cá dưới biển đều bị bản lên trên không trung.
Một phút sau, tiếng nổ ngưng lại.
Cá nổi lên trên mặt biển.
Ngọn sóng lớn cũng dần không còn.
Thế nhưng khi phóng tầm mắt ra nhìn, hơi thở mọi người đều như đình trệ.
Chỉ thấy Lâm Chính để hai tay ra sau lưng, vân đứng trên biển.
Cả người anh không hề hấn gì, quần áo trên người không bị tổn hại.
Kiêu ngạo đứng đó như không có chuyện gì xảy ra. Người đế quốc Anh Hoa đều cực kỳ chấn động. “Đùa à?”
“Không thể nào...”
“Hắn... là yêu quái sao?"
Mọi người trợn to mắt, há hốc miệng sợ hãi nhìn ra đó. Lâm Chính tiếp tục sải bước về phía trước.
Chỉ huy của đối phương đâu còn dám do dự, lập tức gào lên: “Tiếp tục bằn! Tiếp tục bần cho t
“Tuân lệnh!” Pằng pằng pằng... Vụ nổ dữ dội lại nhấn chìm Lâm Chính một lần nữa.
Thế nhưng vẫn không có tác dụng, Lâm Chính bước ra khỏi phạm vi của vụ nổ, tiến đến gần.
Păng păng păng...
Hàng trăm chiếc máy bay chiến đấu tấn công Lâm Chính, mấy viên đạn 30mm bản vào trên người Lâm Chính như mưa.
Nhưng lúc này Lâm Chính có cơ thể võ thần cực kỳ rắn chắc, đao thương không thể đâm xuyên qua. Mấy viên đạn này bản trúng vào người anh cũng chỉ bị nghiền thành bột, không thể giết được anh.
Păằng pẵng pẵng...
Lại có thêm mấy chục tên lửa đạn đạo rơi xuống từ trên máy bay chiến đấu, sau đó là một vùng lửa thiêu đốt.
Cả mặt biển đều bị thiêu đốt.
Cảnh tượng đáng sợ này khiến tiểu đội quay phim khiếp sợ đến mức ngây người.
“Chắc thần y Lâm sẽ không bị người đế quốc Anh Hoa giết chết đâu nhỉ?”, một người phụ nữ trong tiểu đổi che miệng, nước mắt vô thức rơi xuống nói
Mọi người cũng không biết cô ta lo cho thần y Lâm hay là bị cảnh tượng này dọa sợ đến mức bật khóc.
lệc này nếu đổi thành ai cũng đã chết... e là thần y Lâm không cứu được nữa rồi", người bên cạnh nói.
“Làm sao đây? Còn quay nữa không?”, có người nói.
“Quay chứ! Sao lại không quay?”
Đội trưởng nghiến răng nghiến lợi quát: “Càng như vậy, chúng ta càng phải cho thế giới biết thần y Lâm dũng cảm như thế nào. Bây giờ trên mạng đều đang nói xấu về thần y Lâm, nói cậu ấy là kẻ hèn nhát, nhưng họ hoàn toàn không biết gì về thần y Lâm cả. Thần y Lâm chẳng hề sợ hãi khi đối mặt với máy bay và đạn pháo của đế quốc Anh Hoa, chỉ một Nakagawa thì sao thần y Lâm có thể sợ đến nỗi không dám ứng chiến được chứ? Quay! Quay cho tốt vào cho tôi”.
“Vâng!”
Mọi người đều gật đầu.
Thế nhưng ngay khi họ vừa cầm máy quay lên, mọi người đều trố mắt.
Chỉ thấy một bóng người bước ra từ trong đám cháy, nhảy lên đến đường bờ biển như một luồng sáng.
Ðó là thần y Lâm!
“Mau, mau quay lại!"
Đội trưởng đội quay phim vội nói. Ống kính lập tức bắt theo bóng người thần y Lâm
“Đây chính là cách chào đón của các người sao? Bây giờ đến lượt tôi rồi”.
Lâm Chính hét lớn một tiếng, giọng nói như sấm, người như chiến thần, đáp trên đường bờ biển.
Anh đấm vào một khẩu đạn pháo khổng lồ cao bốn mét, sức mạnh khủng khiếp đã đập nát khẩu pháo khổng lồ thành từng mảnh.
Các binh lính ở bên cạnh lập tức giơ súng lên bản.
Păng pắng pắng...
Tiếng súng dữ dội vang lên không ngớt, nhưng đạn bản vào người anh chỉ bằn ra những tia lửa, không thể làm anh bị thương.
Lâm Chính tránh ra, cả người lao tới như một cơn gió.
Păng pắng păng...
Đám binh lính này bị hai cánh tay anh đánh văng ra xa.
Gần như không ai có thể chịu được một đòn của anh.
Tạch tạch tạch...
Máy bay chiến đấu xoay vòng rồi rơi xuống, đập vào bục đạn pháo bên dưới, khiến cả hai nổ tung.
Mọi người đều sửng sốt. “Không có vũ khí... năm lấy máy bay chiến đấu?” “Cậu ấy là người thật sao?”
Đội quay phim xì xầm nói, ánh mắt đờ đãn quan sát.