Biểu cảm của Phương Kỳ Lân vô cùng đặc sắc, khuôn mặt chuyển từ trắng bệch sang đen kịt, dường như hẳn đã do dự.
Thấy vậy, Hồng Vũ minh chủ lập tức nổi giận quát: "Cậu sợ cái gì chứ? Ông ta chẳng qua chỉ hù dọa cậu thôi! Sự kiêu ngạo vừa nãy của cậu đâu hết cả rồi? Sự điên cuồng của cậu đâu? Nhanh lên! Chúng ta sắp hết thời gian rồi!"
Tuy nhiên, Phương Kỳ Lân quay đầu đáp: "Hồng Vũ minh chủ, tôi không sợ, tôi chỉ đang có suy nghĩ của riêng mình!"
"Ý cậu là gì?"
"Hồng Vũ minh chủ, có lẽ người này thật sự đang muốn hù dọa chúng ta, nhưng cho dù phía trước không có cao thủ mạnh, cũng chắc chắn có lực lượng vũ trang ngăn cản. Tôi chỉ có một mình, nếu bị giam chân thì không thể kịp thời quyết đấu với Nakagawa, vậy tất cả những việc mà các vị làm đều đổ sông đổ bể!"
Nói đến đây, ánh mắt Phương Kỳ Lân trở nên kiên định, nhìn chằm chằm Kazumura: "Cho nên tôi quyết định ở lại giúp minh chủ giết người này, sau đó chúng ta cùng nhau đi đến đói"
Nghe thấy vậy, Hồng Vũ minh chủ cũng không biết nên mắng hắn nhát gan hay khen hắn thận trọng, chỉ trầm giọng nói: "Vậy cậu mau hành động đi, chúng ta tốc chiến tốc thẳng!"
"Được!"
Phương Kỳ Lân gật đầu, lạnh lùng nhìn Kazumura, lập tức rút ra một thanh kiếm giống như con rằn từ thắt lưng của mình, chém về phía Kazumura.
Phương Kỳ Lân tham chiến, áp lực bên phía Kazumura ngay lập tức tăng gấp đôi.
Hồng Vũ là minh chủ cuối cùng của Long Quốc, thực lực phi thường, mặc dù Kazumura được mệnh danh là Kiếm Thánh nhưng cũng không thể làm được gì dưới nằm đấm khủng bố của Hồng Vũ minh chủ.
"Kiếm pháp cát bay!"
"Lá rụng càn quét!"
“Giang long xuất hải!"
"Một kiếm chém trời!"
Phương Kỳ Lân vung kiếm chém điên cuồng, sử dụng đủ loại chiêu thức đáng sợ và hung ác, tấn công trực tiếp vào. những điểm yếu của Kazumura.
Hồng Vũ minh chủ nhân cơ hội đó lợi dụng tăng thêm áp lực trực diện, hai nắm đấm sắt với sức mạnh gần năm trăm cân đập về phía Kazumura như vũ bão, Kazumura chỉ có thể tránh né liên tục, căn bản không dám nghênh đón chính diện.
Cuối cùng. Xoẹt!
Phương Kỳ Lân năm bắt cơ hội, chém một nhát kiếm vào hông của Kazumura.
Kazumura bị chém ngã nhào xuống đất, lăn mười mấy vòng liên tiếp, sau khi kéo dài khoảng cách hai người họ mới đứng dậy.
Ông ta cúi đầu nhìn vết thương trên hông, đôi mắt già nua trở nên u ám, lạnh lùng nhìn Phương Kỳ Lân: “Thäng nhóc hèn hạ, tôi sẽ không giết cậu ngay lập tức, tôi muốn cắt từng miếng thịt trên người cậu, chém cậu thành từng mảnh!”
"Vậy phải xem bản lĩnh của ông thế nào đã”.
Nhìn thấy Kazumura bị thương, sự tự tin của Phương Kỳ. Lân lại tăng lên.
Hắn tin rằng với thực lực của hẳn và Hồng Vũ minh chủ, muốn giết Kazumura không phải là quá khó.
"Minh chủ! Ông tấn công chính diện, tôi đánh úp từ hai bên, lần này phải lấy được mạng của lão già này!", Phương Kỳ Lân hét lớn.
"Được!"
Hồng Vũ minh chủ gật đầu, rồi ra tay.
Nhưng đúng lúc này.
Bùm!
Một vụ nổ dữ dội bất ngờ phát ra từ bên phía Hồng Vũ minh chủ.
Tiếp sau đó, toàn bộ tàu sân bay rung chuyển.
Phương Kỳ Lân đang chuẩn bị rút kiếm tấn công, đột nhiên dừng bước.
Hăn hơi nghiêng đầu, nhìn sang một bên, sắc mặt kinh ngạc tái nhợt, đồng tử căng tròn, đáy mắt chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
Chỉ thấy Hồng Vũ minh chủ đang đứng bên cạnh lúc này đã năm trên mặt đất, xương cốt gấy lìa, da thịt nứt toác, dường như đã trúng một đòn cực mạnh.
Đôi găng tay lông vũ màu đỏ đáng tự hào của ông ta cũng bị vỡ.
Trên đầu ông ta lại là một người đàn ông lực lưỡng cao. gần hai mét.
Người đàn ông lực lưỡng có làn da ngăm đen, nhưng toàn thân được bao phủ bởi một lớp hoa văn màu trắng, hai mắt đỏ như máu, mái tóc dài màu trằng, khuôn mặt dữ tợn.
Ông ta giãm lên hông của Hồng Vũ minh chủ, hơi phát lực.
Rắc rắc!
Xương sống của Hồng Vũ minh chủ dường như vỡ vụn. "AI"
Ông ta kêu lên thảm thiết.
Sàn tàu làm băng thép bên dưới cơ thể ông ta bể tan tành, thân tàu dường như cũng sắp nứt ra.
Phương Kỳ Lân hoàn toàn sững sời Hồng Vũ minh chủ vữa nãy vẫn còn dũng mãnh phi phàm, trong chớp mắt đã bị người khác giãm dưới chân, xương cốt toàn thân đều vỡ vụn, giống như bùn nhão.
"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì đang. xảy ra ở đây vậy?"
Phương Kỳ Lân run rẩy lùi lại, toàn thân sợ hãi sắp phát điên, đầu óc trống rỗng.
Ngược lại Kazumura lập tức quỳ xuống dập đầu. "Kazumưra kính chào Ashina đại nhân”.
"Này, lão già thối tha, tại sao vẫn chưa xử lý xong đám côn trùng này hả?”
Nhân vật đáng sợ tên Ashina vừa giãm đạp vào người Hồng Vũ minh chủ, vừa phát ra giọng nói khàn khàn.
Cứ như thể ông ta có một hòn đá mắc kẹt trong cổ họng.
“Thật xin lỗi, Ashina đại nhân, nửa đường xảy ra chút rắc rối”.
Kazumura vội vàng giải thích. "Rắc rối ư?"
Ashina liếc nhìn vết thương bên hông của Kazumura, đôi mắt đỏ như máu của ông ta tràn đầy sự khinh bỉ: "Lão. già vô dụng, ngay cả một đám côn trùng cũng không thể xử lý được sao? Xem ra ông thật sự già rồi, tìm thời gian thích hợp vào quan tài nãm đi!"
Nghe vậy, Kazumura sợ hãi run lẩy bẩy: "Ashina đại nhân, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa! Tôi chắc chản sẽ không khiến đại nhân thất vọng!"
"Không cần đâu, tôi đã không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, chuyện ở đây cứ giao cho tôi, đám côn trùng ở những nơi khác đều bị tôi giải quyết sạch sẽ cả rồi!”
Ashina hung hăng đá mạnh vào hông Hồng Vũ minh chủ.
Bụp!
Phương Kỳ Lân sững sờ.
“Đây... đây... chính là nhân vật cực mạnh phía sau sao?”, giọng điệu của hản cũng đang run rẩy.
“Đúng vậy, hôm nay tất cả các người đều phải chết, nhưng tôi tin chắc răng cậu sẽ là một trong những người chết thảm nhất!"
Kazumura đứng dậy, lạnh lùng nói với khuôn mặt già nua.