Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2169: Hai phát tát




 

Tất cả người nhà họ Lương đều tưởng mình đang nghe nhầm. Bao gồm cả Lương Vệ Quốc. Ông ta trố tròn mắt, nhìn Lương Hổ Khiếu bằng vẻ không dám tin. Một lúc lâu sau, ông ta mới lắp bắp: “Anh cả, anh nói gì cơ?"

“Tôi nói, từ ngày hôm nay chú và chỉ thứ ba không còn thuộc nhà họ Lương nữa. Mọi người đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương rồi. Nghe rõ chưa?”, Lương Hổ Khiếu nói.

“Hả?”, người của chi thứ ba há mồm trợn mắt. Không ai ngờ Lương Hổ Khiếu lại đưa ra quyết định như vậy...

“Không phải! Anh cả ...”

“Câm miệng! Đừng gọi tôi là anh cả nữa. Tôi không có người em nào như vậy”, Lương Hổ Khiếu quát lớn.

Lượng Vệ Quốc sững sờ...

“Cậu Thư Thái, đã để cậu phải thất kinh rồi”.

Lương Hổ Khiếu cúi người, cung kính nói:

“Chúng tôi đã mạo phạm tới cậu, mong cậu lượng thứ”. 

“Sao thế? Một câu lượng thứ là có thể giải quyết được vấn đề sao? Ông coi tôi là ai vậy?”, Thư Thái nheo mắt cười.

“Cậu Thư Thái đừng giận. Tôi đã nói rồi. Những người đó không còn là người nhà họ Lương nữa. Bọn họ mạo phạm tới cậu, thực ra không có liên quan gì tới tôi cả. Tôi đã đại diện cho nhà họ Lương xin lỗi cậu rồi. Nếu cậu vẫn giận thì tìm họ báo thù. Nhà họ Lương tuyệt đối sẽ không xen vào. Nếu cần thì tôi cũng có thể giúp sức cho cậu giải quyết những kẻ đó”, Lương Hổ Khiếu thản nhiên nói.

“Ồ!", Thư Thái nhướn mày.

Hắn tưởng Lương Hổ Khiếu chỉ làm bộ, đổ trách nhiệm hết cho đám người Lương Vệ Quốc. Giờ xem ra ông ta không những đuổi bọn họ mà còn muốn đứng về phía nhà họ Thư nữa.

Đúng là một con chó mà. Hai mắt Thư Thái sáng rực. Hắn bật cười: “Tốt lắm, Lương gia chủ, ông là người thông minh. Thông minh hơn bọn họ. nhiều. Nếu đã vậy thì tôi cũng không truy cứu trách nhiệm nữa, còn đám người Lương Vệ Quốc thì...”

“Tùy cậu xử trí”, Lương Hổ Khiếu lập tức đáp lại.

Người của chỉ thứ ba tái mặt. Nhà họ Lương đã bỏ rơi họ thật rồi sao... 

“Anh cả, anh...”, Lương Vệ Quốc không dám tin.

“Lã nào anh muốn đắc tội với thần y Lâm. Lễ nào anh đã quên sự đáng sợ của thần y Lâm rồi sao?”

“Tôi không quên. Có điều thời thế thay đổi rồi Lương Vệ Quốc. Có lẽ chú không hiểu lắm về tình hình của Yên Kinh lúc này. Giờ nhà họ Thư đã khác. Đừng nói là nhà họ Lương chúng ta, dù thần y Lâm có đứng đây thì cũng không dám đối kháng với bọn họ. Vậy thì nhà họ Lương là cái thá gì chứ?”

Lương Vệ Quốc bàng hoàng: “Không...không thể nào... Thần y Lâm là thiên tài yêu nghiệt. Cậu ta có thể sợ ai được chứ. Anh cả, có khi nào anh nhầm không?”

“Tôi không nhầm! Tôi nói thật cho chú biết, vừa rồi tôi cũng nhận được tin, không lâu trước đó nhà họ Thư =đã hợp tác với một nhân vật vô cùng khủng khiếp. Sức mạnh của họ đã vượt xa hiện tại rồi. Cả Yên Kinh này không có ai dám đối đầu với họ đâu. Thần y Lâm cũng không ngoại lệ”, Lương Hổ Khiếu nghiêm túc nói.

Lương Vệ Quốc tái mặt, vội vàng lùi lại. Sức mạnh của nhà họ Thư kinh khủng đến thế sao? Đến cả thần y Lâm cũng không phải là đối thủ? 

Nhưng nghĩ lại thì cũng phải. Nếu như nhà họ Thư không năng lực thì sao dám ra tay với Lương Huyền Mi và đối đầu với Lâm Chính chứ?

“Giờ chúng ta phải làm sao?”, người của chỉ thứ ba run rẩy hỏi.

“Hay là chúng ta nhận sai đi. Chắc là gia chủ và cậu Thư Thái sẽ tha cho chúng ta thôi”, có người nói.

Lương Vệ Quốc chỉ hừ giọng: “Nếu các người sợ chết thì đầu hàng đi. Người của chỉ thứ ba không phải là những kẻ vong ân bội nghĩa. Thần y Lâm đã từng ra mặt vì chúng ta, còn giúp đỡ chúng ta nữa. Giờ cậu ấy gặp khó khăn mà bảo tôi buông xuôi thì tôi không làm được”.

“Vậy ông chủ định..."

“Hôm nay đừng nói là Thư Thái. Dù là gia chủ nhà họ Thư tới đây thì cũng đừng hòng động vào đám người Thu Yến”, Lương Vệ Quốc gầm lên.

Người của chỉ thứ ba thấy vậy thì do dự rồi cũng đáp lại: “Được, nếu đã vậy thì chúng tôi cũng

không đi nữa. Chúng tôi sẽ liều mạng với họ”.

“Đúng vậy. Liều mạng với bọn họ”. 

“Cầu xin gì chứ, vậy khác gì để họ khinh

thường". “Đây là nhà họ Lương , không dung túng cho người ngoài được”.

Người của chỉ thứ ba ít nhất, phúc lợi cũng kém nhất, những người mà ở lại với Lương Vệ Quốc đều là những người trung thành cả.

Bỗng dưng chỉ thứ ba trở nên vô cùng đoàn kết. Thế nhưng lúc này cứng miệng có tác dụng gì...

“Lương Vệ Quốc tôi không ngờ chú lại ngu ngốc như vậy. Được! Nếu chú đã không chịu tỉnh ngộ thì đừng trách tôi”.

Lương Hổ Khiếu tức giận gật đầu rồi cúi người: “Cậu Thư Thái mời cậu qua bên nghỉ ngơi, để tôi xử lý đám này xong sẽ giúp cậu tìm Lương Huyền Mi. Cậu thấy thế nào?”

“Được”.

“Nếu đã vậy thì ra tay đi”, Lương Hổ Khiếu cũng không lăng nhẵng. Ông ta hô lên.

Người của chỉ thứ hai lập tức hành động. Người của chỉ thứ ba tái mặt, lập tức bị đối phương bao vây. Lương Hổ Khiếu điều động những thành viên tinh nhuệ nhất có mặt. Lương Vệ Quốc rõ ràng không thể đấu lại được. 

Chi thứ ba bất lực. Chưa tới một lúc thì người của chỉ thứ ba đã bị khống chế. Đám người Lương Vệ Quốc, Lương Hồng Anh bị ghì chặt xuống ghế.

“Thả tôi ra”, Lương Vệ Quốc giãy giụa.

“Cậu Thư, cậu định xử lý đám người này thế nào?”, Lương Hổ Khiếu khẽ cúi mình.

“Dám đối đầu với tôi, tôi vốn đã không muốn để họ sống qua ngày hôm nay rồi. Thế nhưng nể tình ông biết điều nên thế này đi, chặt tay với chân của mỗi người là được. Tôi không giết họ”, Thư Thái cười.

Người nhà họ Lương tái mặt. Lương Hổ Khiếu không hề từ chối, chỉ lập tức đáp lại “Cảm ơn cậu Thư”.

“Đừng khách sáo! Ha hai”

“Ra tay đi”, Lương Hổ khiếu trầm giọng.

“Gia chủ...”

“Sao thế? Không hiểu à? Ra tay đi chứ”, ông ta lại quát lớn. Rõ ràng là ông ta không hề nói đùa.

Cả nhà họ Lương sững sờ. Mọi người đều là họ Lương, đều cùng máu mủ mà. Vậy mà hôm nay lại tàn sát lãn nhau. Có không ít người không thể chấp nhận được. Họ luống cuống không biết phải làm gì.

Lương Hổ Khiếu quát lớn: “Các người đứng ngây ra đấy làm gì? Còn không mau ra tay?”

“Ông Nông?”, Thư Thái há hốc miệng.

Nông Đường Công đanh mắt nhìn hắn, rồi bước tới tát cho hắn hai phát.

Bốp, bốp! 

Âm thanh giòn giã vang lên trong không gian...