“Không giết người này? Huyền Mi, bọn họ hại em thê thảm như vậy, dung mạo bị hủy hoại, toàn thân đầy thương tích. Nếu anh đến muộn, em thậm chí còn mất mạng! Bọn họ đối xử với em như vậy, sao em có thể tha thứ cho bọn họ?”, Lâm Chính nói.
“Anh, Cổ Sam không có đạo đức... không xứng làm giáo viên dạy người khác, nhưng dù bà ấy có thế nào thì trên danh nghĩa vẫn là cô của em... Hôm nay anh động vào bà ấy, truyền ra ngoài em sẽ là người không biết tôn sư trọng đạo, cũng sẽ khiến anh gặp rắc rối vô tận. Cho nên anh, bỏ đi, chúng ta quay về, đừng chấp nhặt với bà ấy nữa..”, Lương Huyền Mi nắm chặt tay Lâm Chính, người dán chặt lên lưng anh, yếu ớt nói.
Lâm Chính im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn buông châm bạc xuống.
Châm này hạ xuống, anh sẽ sảng khoái, nhưng tin rằng nó sẽ tạo thành tổn thương không thể vấn hồi cho Lương Huyền Mi.
Dù Cổ Sam có khiến người ta chán ghét thế nào, chung quy bà ta cũng là cô của Lương Huyền Mi.
Lâm Chính phải đứng trên góc độ của Lương Huyền Mi để suy nghĩ.
“Được! Huyền Mi, anh nghe em, em nói không giết thì không giết!”.
Lâm Chính đẩy nhẹ Cổ Sam ra, cơ thể già nua đó lập tức ngã xuống, được những người nhà họ Cổ ở phía sau đỡ lấy.
“MẹP.
“Cô, cô không sao chứ?”.
Bọn họ luống cuống đỡ Cổ Sam lên giường.
Cổ Sam thở hổn hển, không ngừng run rẩy, khuôn mặt cũng hiện lên màu đỏ quái dị.
“Không hay! Bệnh của mẹ tái phát rồi, mau lấy thuốc tới đây!"
“Dùng Huyết Sâm! Dùng Huyết Sâm nghìn năm!".
Người nhà họ Cổ sốt ruột hét lên.
Huyết Sâm mà Hoàng Diễm Hồng đem tới lập tức được lấy ra, cắt cho Cổ Sam dùng.
“Bây giờ thuốc giả mà cũng có thể trị bệnh?”.
Lâm Chính lầm bầm một câu.
“Thuốc giả?”. Mọi người ngạc nhiên.
“Anh thì hiểu cái gì! Đây là Huyết Sâm nghìn năm", Cổ Vũ tức giận.
“Huyết Sâm? Hừ, củ cải nhuộm chút nước màu mà thôi!".
Lâm Chính lắc đầu, bế ngang Lương Huyền Mi lên, đi ra ngoài.
“Củ cải?”. Cổ Vũ sững sờ. Những người khác đều nhường đường.
Khi đi ngang qua Thư Thái, Lâm Chính bất giác dừng bước.
“Anh nên cảm thấy may mắn. Nếu không phải em gái tôi không muốn tiếp tục truy cứu, thì hôm nay anh cũng đừng hòng ra khỏi nhà họ Cổ”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, đây là Yên Kinh, không phải ai cũng sợ anh! Thư Thái tôi lại càng không! Anh là cái thá gì?", Thư Thái hừ một tiếng, ánh mắt ngạo nghẽ, tràn đầy thách thức và bá đạo.
Lâm Chính không nói gì, đưa Lương Huyền Mi rời đi.
Lâm Chính đi rồi, hiện trường hỗn loạn mới khôi phục trở lại.
“Thần y Lâm này thật là kiêu căng!”.
“Đây là Yên Kinh, không phải Giang Thành của anh ta! Sao anh ta lại vô pháp vô thiên như vậy?”.
“Nhất định phải trừng trị anh ta, cho anh ta một bài học!".
“Đúng!”. Một vài người đứng ra chửi măng Lâm Chính.
Bọn họ không dám lên tiếng trước mặt, đợi người ta đi rồi mới hung hăng chửi.
“Khiêng những người bị thương đi điều trị!”. Thư Thái nhíu mày, lạnh lùng quát.
“Vâng, cậu chủi!".
Những người đàn ông áo đen cất súng đi, thu dọn hiện trường hỗn loạn.
Thư Thái tới trước hỏi tình hình của Cổ Sam.
Cổ Vũ cắt một miếng Huyết Sâm, chuẩn bị cho. Cổ Sam dùng.
“Đây là cái gì?”, Thư Thái nhíu mày hỏi.
“Huyết Sâm nghìn năm, do Hoàng Diễm Hồng tặng, cô ấy đã trả cái giá cao để đấu giá được. Anh Thư Thái, chắc anh chưa từng thấy nhỉ?”, Cổ Vũ cười nói.
Nhưng hẳn vừa dứt lời, vẻ mặt Thư Thái lập tức sầm xuống.
“Huyết Sâm nghìn năm xuất hiện ở buổi đấu giá Yên Kinh lần trước đã được ông nội tôi mua về dùng. Huyết Sâm chỉ có một, nhà tôi đã có được thì người tên Hoàng Diễm Hồng đó đã mua cái gì ở buổi đấu giá?”, Thư Thái hỏi.
“Hả?”, người nhà họ Cổ kinh ngạc.
Người bên cạnh hình như ý thức được điều gì, vội vàng giành lấy Huyết Sâm, sau đó bẻ ra.
Huyết Sâm nứt làm đôi, bên trong lại có màu trắng.
“Củ cải? Đây... thật sự là củ cải sao?”.
“Vậy là thần y Lâm nói thật?”.
“Sao lại thế được?”.
Người nhà họ Cổ hoảng hốt, cầm củ cải mà tay chân luống cuống.
“Con ả đê tiện Hoàng Diễm Hồng dám lấy củ cải ra lừa mẹt! Tôi đã bảo mà, gia cảnh cô ta tâm thường, không quyền không thế, sao có thể mua được Huyết Sâm nghìn năm? Thật đáng chết!”, Cổ Vũ tức giận ném củ cải đó xuống đất.
“Anh cả, bây giờ nói gì cũng dư thừa, chúng ta phải mau mau nghĩ cách cứu mẹ! Mẹ sắp không xong rồi!", con gái của Cổ Sam khóc lóc gào lên.
“Nói đúng, bây giờ phải mau nghĩ cách cứu mẹt! Mau đưa mẹ đến bệnh viện!”, Cổ Vũ luống cuống tay chân.
“Tình trạng của mẹ rất nguy cấp, đưa đến bệnh viện e là không kịp, hơn nữa bệnh viện cũng không
chữa được triệu chứng lạ của mẹt!”.
“Tìm bác sĩ khác thì sợ là trong thời gian ngắn cũng không đến kịp được...”.
“Vậy... phải làm sao?”, Cổ Vũ hoảng hốt.
Người nhà họ Cổ đều mặt ủ mày ê, ánh mắt vô hồn.
Đúng lúc này, con gái của Cổ Sam đột nhiên sáng mắt lên: “Tìm thần y Lâm, bảo thần y Lâm đến chữa bệnh!”.
“Thần y Lâm””.
Mọi người sửng sốt, không tin nổi nhìn cô ta.
Cổ Vũ sửng sốt.
Thư Thái khẽ gật đầu, nói: “Chuyện của cô giáo cũng là chuyện của tôi, chỉ là một thần y Lâm nho
nhỏ, tôi sẽ bắt anh ta về đây chữa trị cho cô giáo!”.
Nói xong, hắn đã đứng dậy rời khỏi phòng.