Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2161: Giáo viên nổi tiếng thế giới




 

Âm thanh giọng nói của Lương Huyền Mi không †o cũng không nhỏ, mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Anh trai...

Thần y Lâm... là anh trai của Lương Huyền Mi thật sao?

Đang yên đang lành, Lương Huyền Mi sao lại có thêm một người anh trai thế?

Trước đó chưa từng nghe nhắc đến!

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn Lâm Chính bước vào.

Ai dám tin?

Ai muốn tin chứ?

Căn nhà yên ng đến rợn người.

Lâm Chính đi tới, định đở Lương Huyền Mi đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy bàn chân của Hồng Năng

Toàn vẫn ở trên bụng của Lương Huyền Mi, đôi mắt anh lập tức đỏ ngầu. 

Hồng Năng Toàn vội vàng thu chân lại, lo lắng xua tay: "Thần y Lâm! Hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm!"

"Đừng căng thẳng!"

Lâm Chính cúi xuống, vừa kiểm tra vết thương của Lương Huyền Mi vừa phủi bụi trên người cô ta, bình tĩnh nói: "Ông tên là gì?"

“Tôi... tôi tên là..”, Hồng Năng Toàn há hốc. mồm, do dự một lát mới nói: “Tôi tên là Hồng Năng Toàn, lần đầu tiên gặp mặt, mong... mong thần y Lâm chỉ bảo nhiều hơn...”

Hồng Năng Toàn đã từng nghe nói về thần y Lâm.

Hầu hết những người bình thường ở đây chưa bao giờ nghe nói về những chiến tích khủng khiếp của thần y Lâm, nhưng Hồng Năng Toàn lại biết rất nhiều.

'Thôn Dược Vương bị hủy diệt là do một tay thần y Lâm gây ra, còn có người nói răng thần y Lâm là Đông Hoàng Thần Quân - giáo chủ mới của Đông Hoàng Giáo tiếng tăm lẫy lừng.

Xảo kình của Hồng Năng Toàn quả thực phi phàm, có thể coi là nổi tiếng ở Yên Kinh, nhưng so với người trước mặt này... thì ông ta hoàn toàn  không bằng một con tép riu. "Hồng Năng Toàn đúng không? Tôi biết rồi”. Sau khi Lâm Chính châm vài mũi kim bạc vào. người Lương Huyền Mi, xác nhận chắc chắn vết thương đã ổn định, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào mặt cô ta.

Nhìn những vết móng vuốt cào cấu kinh hoàng, Lâm Chính cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt.

Chắc chẳn không phải do đàn ông làm ra. "Ai đã cào vào mặt em ấy?" Lâm Chính khàn giọng hỏi.

Mọi người căng thẳng đến mức không dám phát ra tiếng động.

Một số người vô thức liếc nhìn Hoàng Diễm Hồng.

Lâm Chính cũng lập tức nhìn sang.

Hoàng Diễm Hồng hơi hoảng hốt, biết mình không lên tiếng cũng vô ích, cô ta chỉ nghiến răng nghiến lợi nói với giọng điệu đanh thép: "Là tôi cào đấy! Anh muốn thế nào?”

“Cô tên gì?”, Lâm Chính ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi.

"Hoàng Diễm Hồng! Tôi nói cho anh biết, thần y Lâm, tôi biết anh rất có danh tiếng, có bản lĩnh lớn, nhưng đây là nhà họ Cổ, là nhà giáo viên của tôi! Cô Cổ Sam của tôi đang ngồi ở đây! Nếu anh dám hỗn láo tức là không nể mặt giáo viên của tôi, đừng trách giáo viên của tôi không khách khí với anh”, Hoàng Diễm Hồng hét lên.

Cô ta biết rằng mình chắc chắn không đủ tư cách để khiêu khích thần y Lâm, lúc này, cách duy nhất để sống sót là nhắc đến Cổ Sam.

Đây là nhà họ Cổ, Cổ Sam là người sĩ diện, sế không bao giờ ngồi yên không quan tâm.

Quả nhiên, Cổ Sam khó khăn ngồi dậy, yếu ớt nhìn Lâm Chính, trầm giọng nói: "Thần y Lâm! Cậu tự ý xông vào nhà người khác, cũng không thèm chào hỏi, cậu không cảm thấy quá mức vô lễ sao?"

Lâm Chính híp mắt, hơi ngẩng đầu lên: "Bà lại là ai?"

"Quá vô lễ!" "Bà ấy là giáo viên của tôi, cô giáo Cổ Sam!

Giáo viên nổi tiếng trên thế giới, anh chưa nghe nói đến hả?", La Hiên nghiêm nghị hét lớn. 

“La Hiên!” Hồng Năng Toàn vội vàng quát lên với La Hiên, ra hiệu bảo anh ta câm miệng.

La Hiên định nói thêm gì đó nhưng thấy Hồng Năng Toàn tiếp tục nháy mắt, anh ta do dự một lúc, cuối cùng lại không nói nữa.

"Cổ Sam? Giáo viên nổi tiếng trên thế giới ư?"

Lâm Chính ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu: "Chưa từng nghe nói”.

"Vậy bây giờ cậu nghe thấy chưa?", Cổ Sam nghiêm túc hỏi.

"Nghe rồi!" Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó anh chỉ vào mấy vết thương trên người Lương Huyền Mi, nhẹ

giọng hỏi: "Những vết thương này... lại là do ai làm?"

“Tôi!", Cỗ Vũ cũng đứng ra, trên mặt không chút sợ hãi.

"Còn những chỗ này thì sao?" "Tôi!", lại một người khác nói.

"Những chỗ này nữa!" 

"Tôi!"

Lâm Chính hỏi một câu, lại có một người đứng ra.

Dù sao cũng không thoát được, cho nên thay vì trốn tránh, chỉ bằng thành thật thừa nhận, suy cho cùng có Cổ Sam chống lưng, bọn họ tin rằng thần y Lâm dù có mạnh đến đâu, ít nhất cũng không dám phách lối ở nhà họ CổiI

Nếu không, chẳng phải là tát vào mặt Cổ Sam sao?

Sao Cổ Sam có thể bỏ qua?

Dù thần y Lâm có bản lĩnh đến mức nào, ở nhà họ Cổ thì anh đều phải nể mặt Cổ Sam chứ?

"Tốt! Tốt lắm! Tôi biết cả rồi”.

Lâm Chính thở hắt một hơi, bế Lương Huyền Mi đến chiếc ghế bên cạnh, cho cô ta ngồi dựa vào.

Từ Đình chạy đến đở.

"Cô là ai?" 

"Thần... Thần y Lâm, tôi tên là Từ Đình, là bạn của Huyền Mi...”, Từ Đình rụt rè nói.

"Ồ ... vậy phiền cô chăm sóc Huyền Mi một lát”, Lâm Chính nói.

"Không thành vấn đề, chỉ là... chỉ là...”, Từ Đình hơi sợ hãi, nói năng không trôi chảy.

"Yên tâm đi, tôi sẽ xử lý mọi chuyện ở đây”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, anh lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, châm một điếu, hờ hững nói: "Ông Hồng Năng Toàn phải không? Phiền ông đến đây một lát”.

Hồng Năng Toàn thở hổn hển, căng thẳng đáp: "Cậu Lâm...”

"Lại đây!"

Ông ta còn chưa nói xong, Lâm Chính đã cướp lời.

Cả người Hồng Năng Toàn run lẩy bẩy, lại không dám phản kháng, chỉ cắn môi dưới, rồi bước tới.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Hồng Năng Toàn, không ai dám tin vị tông sư xảo kình này lại nghe lời thần y Lâm tới vậy. 

"Sư phụ..., La Hiên sốt ruột, vội vàng gọi.

Hồng Năng Toàn như thế này thì mặt mũi anh ta biết để đâu?

Nhưng La Hiên hoàn toàn không biết điểm đáng sợ của thần y Lâm.

Khoảnh khắc ông ta đến gần. Bốp!

Lâm Chính tát thẳng vào mặt ông ta một bạt tai.

Bịch!

Hồng Năng Toàn ngã nhào ngay tại chỗ, cơ thể ông ta đập mạnh xuống đất, khiến mặt sàn cũng bị nứt lìa.

Cú tát này thật đáng sợ.

Hồng Năng Toàn choáng váng, phun từ trong miệng ra một ngụm máu lớn, trong máu có bảy tám chiếc răng, da đầu tê dại.

Tuy nhiên, vẫn chưa kết thúc.

Lâm Chính lại tiến lên một bước, giãm vào lòng bàn tay của Hồng Năng Toàn. 

"AI"

Hồng Năng Toàn kêu rên thảm thiết.

Lòng bàn tay của ông ta vậy mà lại bị Lâm Chính giãm thành thịt nát, gần như thành từng mảnh nát bấy.

Da đầu mọi người đều tê dại.

"Thần... Thần y Lâm, xin hãy tha cho tôi... xin... xin hãy tha cho tôi, tôi không biết cô ta là em gái của cậu, xin hãy tha cho tôi..., Hồng Năng Toàn cố gắng hết sức hét lên.

Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính lại giơ chân lên, đạp mạnh vào lòng bàn tay còn lại của Hồng Năng Toàn.

Rắc rắc!

Mọi người có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh xương bị nghiền nát.

Hồng Năng Toàn gần như ngất xỉu vì đau đớn, mồ hôi đầm đìa.

Nhưng ông ta không dám phản kháng.

Bởi vì ông ta biết phản kháng cũng vô ích, chỉ có thể yên lặng chịu đựng. 

Một lúc lâu sau, Lâm Chính mới nhấc chân lên.

"Xin lỗi, xin lỗi..., Hồng Năng Toàn yếu ớt đau đớn kêu lên, ông ta đã hoàn toàn kinh hãi.

Nhưng ba từ này lại mang đến cho Hoàng Diễm Hồng cảm giác như sóng to gió lớn kinh hoàng.

Hồng Năng Toàn không hề phản kháng, còn rơi vào kết cục thảm hại như vậy...

Sao lại thế chứ?

Cô ta ngây ngốc đứng tại chỗ, đâu còn dám động đậy?