Mất mặt biết bao? Nhục nhã biết bao?
Mọi người có mặt đều đỏ mặt tía tai, siết chặt nắm đấm, vô cùng tức giận.
Trước chính nghĩa của đất nước, vậy mà Hồn Quốc Bảo lại ra mặt giả danh lừa gạt!
Hành động này đâu chỉ làm mất mặt bản thân ông ta? Mà ông ta đã làm bế mặt toàn bộ giới võ thuật và bộ mặt của cả đất nước.
Tin rằng nếu chuyện này lan truyền ra nước ngoài, chắc chắn sẽ khiến mọi người cười nhạo.
Nhưng mọi chuyện đã xảy ra, không thể ngăn cản được nữa.
"Nhục nhã! Nhục nhã quá! Lôi tên khốn kiếp đó ra ngoài, lôi ông ta ra ngoài!"
Nông Đường Công ở bên cạnh quan sát, hết sức tức giận, cả người run bần bật, hét lớn về phía mấy người xung quanh.
Đám người bên ngoài vội vàng kéo Hồn Quốc Bảo đã bất tỉnh ra ngoài.
Đám phóng viên điên cuồng vả vào mặt Hồn Quốc Bảo.
Internet đang bùng nổ.
Những lời chửi bới và nghi ngờ tràn ngập trên các trang mạng xã hội.
"Hồn Quốc Bảo là tên súc sinh! Đúng là quá mất mặt!"
"Xem kìa, tôi đã sớm nói người này là kẻ lừa bịp! Ông ta hoàn toàn không biết võ công, chẳng qua là muốn nhân cơ hội này để tăng danh tiếng của mình, sau đó chiêu mộ học trò, kiếm tiền rồi cao chạy xa bay! Người ta đã ngăn cản ông ta, không cho cơ hội, giờ thì xem đi, lộ nguyên hình rồi còn bị đánh thê thảm”.
"Người này bị đánh là đáng đời!" "Đánh đi!"
"Tên tiểu nhân này làm mất hết thể diện của chúng ta!"
"Quá ghê tởm!"
Có người bất bình phẫn nộ, có người chửi bới mắng nhiếc, nói gì cũng có.
Dư luận không thể kiểm soát được.
Đám người Nakagawa, Akutagawa rất hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt không cam tâm và tức giận của những người xung quanh.
Lần này, người trong nước đã mất hết thể diện!
"Anh Nakagawa, cũng tạm ổn rồi, tôi tin rằng giới truyền thông đã phát sóng những hình ảnh anh dũng của anh và bộ dạng vô liêm sỉ của con chó già kia đến khắp thế giới! Bọn họ đã hoàn toàn biết rõ khoảng cách giữa đất nước này và đất nước chúng ta! Cho dù là võ thuật hay danh dự", Akutagawa cười nói.
"Đúng vậy”, Nakagawa gật đầu, nhìn những người trước mặt với vẻ mặt không chút biểu cảm: "Các võ giả ở Yên Kinh khiến tôi quá thất vọng, tôi sẽ đợi một tiếng đồng hồ ở khách sạn. Sau một giờ nữa, nếu không có ai đến thách đấu thì tôi sẽ đến địa điểm tiếp theo! Người ở đây đúng là quá bất tài! Quốc đô Yên Kinh mà chỉ có thế, theo tôi thấy thần thoại võ thuật của quốc gia này cũng chỉ là một trò cười”.
Nói xong, Nakagawa xoay người chuẩn bị rời đi.
Thành viên đoàn đại biểu của nước láng giềng đều bật cười ha hả, buông lời chế giễu, định rời đi.
Những người xem phát sóng trực tiếp và xem tại hiện trường đều run rẩy vì tức giận, nhưng họ.
không thể làm gì được.
Họ rất hy vọng có một anh hùng có võ công cao cường đứng ra tát mạnh vào mặt những kẻ này.
Ngay khi đám người Nakagawa chuẩn bị rời đi... "Đợi đãi" Một giọng nói vang lên.
Đám người Nakagawa không thể không dừng lại.
Mọi người cũng hướng mắt về nơi phát ra âm thanh.
Người lên tiếng là Nông Đường Công! "Sao thế? Lão già? Ông muốn khiêu chiến với
tôi à?", Nakagawa hỏi với khuôn mặt không chút biểu cảm.
"Tôi thấy ông còn không đứng vững nữa, đừng tự đến tìm cái chết!", Akutagawa cười khẩy nói: "E rằng ông lại là một kẻ lừa bịp nhỉ!"
"Lũ khốn! Cẩn thận cái mồm bọn mày! Biết ông ấy là ai không hả? Còn dám nói nhảm nữa thì cút ra khỏi Yến Kinh!", Tiểu Lưu bên cạnh lập tức mắng to.
"Hả?" Đám người Nakagawa cau mày.
Họ không biết Nông Đường Công, nhưng một số người tinh mắt vẫn thấy rằng thân phận của ông ấy rất phi thường. Trên mạng vẫn có người nhận ra Nông Đường Công nhưng thân phận của ông ấy quá nhạy cảm, dù có người bàn luận cũng sẽ bị ẩn đi.
"Các người đợi đi, có người sẽ đến đấu với các người!"
Nông Đường Công hét lớn, rồi đột nhiên xoay người bước đi.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào Nông Đường Công.
Nông Đường Công đi rất nhanh đến căn phòng phía sau.
Lúc này, Lâm Chính vẫn đang kiểm tra cơ thể Băng Thượng Quân, dường như đang quan sát gì đó.
Anh không để ý nhiều đến những chuyện bên ngoài.
"Thần y Lâm! Sự việc đến nước này, vẫn mong cậu có thể ra tay, không thể để những tên hề này tiếp tục chà đạp lên tôn nghiêm của nhân sĩ võ đạo nước nhà”, Nông Đường Công sốt ruột nói.
Vì Lâm Chính quay lưng về phía mọi người nên không ai biết đó là ai.
Tuy nhiên, Lâm Chính lắc đầu, hờ hững nói: "Ông cụ Nông, tôi phải cứu học trò của mình trước! Mọi chuyện khác phải đặt sang một bên trước”.
"Người giết học trò của cậu đang ở đây, cậu không muốn báo thù sao?"
"Báo thù không vội, bởi vì cho dù hắn chạy đến cùng trời cuối đất cũng trốn không thoát! Món nợ này tôi có thể giải quyết bất cứ lúc nào, nhưng nếu không cứu người thì sẽ thật sự không cứu được nữa”, Lâm Chính khàn giọng nói.
"Chuyện này..., Nông Đường Công ngơ ngác, không biết nên nói gì.
Lâm Chính lại nói: "Càng huống hồ, người này không có tư cách để tôi ra tay, nếu không phải vì Băng Thượng Quân thì thậm chí tôi còn không muốn giết hắn, chỉ làm bẩn tay tôi!"
Âm thanh của câu nói này không lớn không nhỏ, vừa đủ để mọi người, thậm chí cả Nakagawa nghe rõ.
Mọi người đều sững sờ.
"Tên khốn! Mày đang nói gì vậy hả? Dám xúc phạm anh Nakagawa của bọn tao sao?”, Akutagawa vô cùng tức giận, lập tức chỉ vào Lâm Chính hét lớn.
Những người còn lại không dám lên tiếng. Suy cho cùng, sức mạnh của Nakagawa bày ra trước mắt, gã nói ra những lời như vậy ắt có tư cách
để khoe khoang.
"Người này e rằng còn kiêu ngạo hơn cả Hồn Quốc Bảo vừa rồi!"
"Đất nước này không có ai nữa sao? Chỉ còn lại mấy con chó con mèo khoe khoang khoác lác à?"
"Thần thoại võ thuật gì chứ? Thần thoại khoe khoang thì có?"
"Anh Nakagawa, không cần lãng phí thời gian với loại người rác rưởi này!"
"Đúng vậy, loại người rác rưởi này quá nhiều, nếu phải nghe bọn chúng ăn nói ngông cuồng thì chẳng phải anh sẽ mệt chết sao?”
"Loại rác rưởi này không giết hết được đâu!"
Các thành viên của đoàn đại biểu nước láng giềng nhao nhao lên tiếng, chửi rủa hoặc chế giễu.
Akutagawa đứng ra.
"Anh Nakagawa, lần này anh không cần ra tay đâu, tôi sẽ thay anh dạy cho người này một bài học! Anh chỉ cần đứng ngoài quan sát là được”, Akutagawa nói.
Nakagawa khẽ gật đầu, không lên tiếng.
Akutagawa không hề khách sáo, sải bước về phía trước, đặt tay lên vai Lâm Chính.
"Hừ, đồ con chó không biết sống chết! Dám khiêu chiến với anh Nakagawa hả? Xem tao đánh nát xương của mày đây!"
Nói xong, Akutagawa giơ năm đấm lên, đấm mạnh vào đầu Lâm Chính.
Nhưng ngay khi năm đấm sắp đến gần, Lâm Chính bất ngờ dùng tay trái vững vàng bắt lấy nắm đấm của gã.
"Hả?"
Akutagawa sửng sốt.
Tất cả mọi người run rẩy, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, bàn tay đang bắt lấy nắm đấm đột nhiên dùng lực.
Rắc rắc! "Am
Tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp bệnh viện.
Thoạt nhìn, nắm đấm của Akutagawa... lại bị Lâm Chính nghiền nát!
Lâm Chính buông bàn tay đầy máu của Akutagawa ra, quay người lại, vừa nói vừa lau vết máu trên tay.
Chỉ với một câu nói, toàn bộ khán giả bùng nổ.