Trong phòng không có ai, chỉ có một thi thể nằm trên bàn.
Đó chính là thi thể của Băng Thượng Quân.
Nhìn dấu vết bên ngoài thi thể có thể thấy, rõ ràng mấy người thần y Diêu đã cố cứu sống anh ta.
Nhưng thương tích của Băng Thượng Quân quá nặng nề khủng khiếp, y thuật của bọn họ không thể cứu sống được.
Lâm Chính vươn tay cẩn thận kiểm tra thi thể của Băng Thượng Quân.
Chốc lát sau, sắc mặt anh cực kỳ âm trầm, giống như phủ một lớp sương lạnh, cực kỳ lạnh lẽo.
“Thầy.
Thần y Diêu đứng ở trước cửa dè dặt nhìn Lâm Chính.
“Vết thương trên người Băng Thượng Quân là đối thủ cố tình để lại. Sở dĩ hắn tấn công những vị trí này là để ngăn chặn mọi người cứu sống anh ta!”, Lâm Chính nói.
Mặc dù những vị trí này đều là vết thương chí mạng, nếu là vết thương chí mạng ở vị trí khác thì thần y Diêu vẫn có thể cứu sống, nhưng ở những vị trí này... không phải vô tình. Phải biết rằng tấn công đòn chí mạng vào những vị trí này khó hơn gấp mấy lần những vị trí khác.
“Thầy, bây giờ... phải làm sao đây? Thằng nhóc này còn cứu được không?”, thần y Diêu thận trọng hỏi.
Lâm Chính không nói, chỉ dùng châm bạc châm lên người Băng Thượng Quân.
Anh châm rất cẩn thận, mỗi một châm hạ xuống đều thôi thúc khí ý tinh thuần, hết lòng cứu chữa.
Nhưng sau hơn một trăm cây châm bạc đâm vào, Băng Thượng Quân không hề có phản ứng, cơ
thể vẫn lạnh băng, không có sức sống...
Ngược lại, Lâm Chính mệt đến thở hổn hển, dường như đứng không vững.
“Thần y Lâm!”.
Mấy người Nông Đường Công chạy tới, nhìn thần y Lâm đứng thở hổn hển, vội gọi.
Nhìn thấy trên người Băng Thượng Quân đầy Ỉ châm bạc, bọn họ đều áy náy vô cùng.
Lâm Chính còn chưa nghỉ đủ lại đi tới, đưa tay ấn lồng ngực Băng Thượng Quân.
Hình như vẫn còn đang cứu chữa.
Nhưng người đã tắt thở, làm những việc đó không phải uổng công hay sao?
“Thần y Lâm, xin lỗi cậu, tất cả là lỗi của tôi!”.
t Nông Đường Công tự trách, môi run run, đi tới trước cúi người thật sâu trước thi thể của Băng Thượng Quân, nói.
Lâm Chính không đáp, chỉ chăm chăm làm chuyện của mình.
Nông Đường Công không nhãn tâm, nói tiếp: “Thần y Lâm, tôi biết cậu rất khó chấp nhận, nhưng cậu ta đã chết rồi. Cậu hãy bớt đau buồn. Tôi biết #Í_ trong lòng cậu đầy oán hận, thế này, cậu có giận thì 1 cứ trút giận lên tôi, cái chết của cậu ta tôi có trách nhiệm, tôi sế không trốn tránh”. ôn
Lâm Chính không có biểu cảm gì, tiếp tục công việc của mình, hoàn toàn không quan tâm tiếng nói của người xung quanh.
Nông Đường Công còn định nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của Lâm Chính, cuối cùng ông ta vẫn lựa chọn từ bỏ, đứng ở bên nhìn.
Cứ vậy qua nửa tiếng đồng hồ, Lâm Chính mới dừng lại.
“Tôi châm cứu, xoa bóp, đắp thuốc cho anh ta là vì tôi vẫn chưa từ bỏ anh ta”, sắc mặt Lâm Chính trắng bệch, thở mạnh hơn.
“Sao rồi thầy? Cậu ta... Cậu ta còn cứu được không?”, thần y Diêu khó tin nói: “Mạch sống của cậu ta bị tổn thương, tim, não và các bộ phận quan trọng bị tổn thương, những chỗ hiểm yếu trên cơ thể đều không có cách nào cứu vãn, y thuật không thể chữa khỏi... Như vậy thầy vẫn có thể cứu sống?”.
“Không dễ, nhưng cũng không phải không cứu được, chỉ là tỷ lệ thành công rất thấp", Lâm Chính nói.
“Thật sao?”.
Thần y Diêu vô cùng kinh ngạc, không tin nổi nhìn Lâm Chính, vội hỏi: “Tỷ lệ là bao nhiêu?”.
Lâm Chính im lặng một lúc rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Chưa tới 10%I”.
Nông Đường Công và những người khác nghe vậy đều trầm mặc.
Chưa tới 10%...
-
Vậy chẳng khác nào người này đã chết. Tỷ lệ đó quá thấp, trừ khi xảy ra kỳ tích!
Nhưng theo thần y Diêu thấy, có được xác suất khoảng 10% cứu sống người bệnh đã có thể gọi là kỳ tích.
“Thầy thật là... lợi hại! Một người đã chết lâu như vậy, thầy lại có thể tranh thủ được 10% cơ hội sống cho cậu ta... Y thuật của thầy đúng là độc nhất vô nhị! Độc nhất vô nhị!”, tâm trạng của thần y Diêu vô cùng kích động.
n Lúc này, ngoài hành lang bệnh viện đột nhiên _ vang lên tiếng bước chân dày đặc, sau đó là tiếng ồn ào.
Bọn họ nhìn lại, bấy giờ mới thấy một nhóm người bước nhanh về phía này.
Trong số đó có không ít người là phóng viên mang theo ống kính máy quay, bao vây lấy vài bóng người khác tiến về phía này.
Mấy bóng người đó lại là đám người Nakagawa và Akutagawa mặc Hòa phục từ nước láng giềng tới.
“Khốn nạn! Bọn họ lại dám chạy đến đây!”. “Coi chúng ta là trò cười sao?”. “Chết tiệt!”.
Đại biểu tụ tập trước cửa phòng bệnh và người của Nông Đường Công tức giận, tràn đầy căm phẫn.
Ánh mắt Nông Đường Công cũng đầy vẻ giận dữ.
Nhưng ông ta không mất kiểm soát, mà ra hiệu cho người bên cạnh. Người bên cạnh lập tức chạy tới tiếp đón nhóm người đó.
Nông Đường Công thân phận đặc biệt, chưa đến mức phải đi chào hỏi bọn họ.
“Anh Akutagawa và anh Nakagawa, sao hai người lại đến đây? Có chuyện gì sao?", người của Nông Đường Công bình tĩnh hỏi.
“Nghe nói anh Băng Thượng Quân tuyển thủ của quý quốc bị thương quá nặng, tình trạng nguy cấp, anh Nakagawa của chúng tôi canh cánh trong lòng. Dù sao anh Băng Thượng Quân thành ra như vậy cũng là vì anh Nakagawa ra tay quá nặng. Anh Nakagawa rất áy náy nên đích thân đến xem sao”, người đàn ông tên Akutagawa nhếch khóe miệng, mỉm cười nói: “Nhưng tôi thấy chuyện này cũng không thể trách anh Nakagawa toàn bộ. Suy cho cùng anh ấy cũng không ngờ được thiên kiêu của quốc gia các người lại yếu như vậy, nếu không, anh Nakagawa cũng sẽ không ra tay nặng thế. Muốn trách cũng chỉ trách anh Băng Thượng Quân thật sự quá yếu”.
“Ha ha ha...
Nhiều thành viên đại diện nước láng giầềng cười khẽ.
Người trong nước ở nơi đây đều nổi giận. Lúc này tất cả mọi người cũng mới hiểu ra, không phải đám người này đến thăm Băng Thượng
Quân, mà là đến để bỏ đá xuống giếng!
“Khốn nạn! Các người đừng có đắc ý!”.
"Tôi nói các người biết, quốc gia chúng tôi đất rộng người đông, ngọa hổ tàng long, cao thủ không đếm xuể. Một Băng Thượng Quân ngã xuống, chúng tôi còn vô số người mạnh hơn Băng Thượng Quân! Anh cho rằng không còn ai có thể đánh bại các anh nữa hay sao?”, một người trẻ tuổi phẫn nộ quát lên.
Anh ta còn chưa nói hết câu, người tên Nakagawa đã đi thẳng tới, đứng trước mặt người đàn ông.
Người đàn ông âm thầm kinh sợ, áp lực gia tăng. Nakagawa cao hơn anh ta nửa cái đầu, anh ta phải ngẩng lên nhìn gã.
Khi anh ta ngẩng lên, đối diện với ánh mắt và khí thế kiêu căng bá đạo của Nakagawa, trong lòng anh ta bỗng chốc dâng lên nỗi sợ và bàng hoàng, không khỏi run rẩy, ngã ngồi xuống đất.
“Ha ha ha ha....
Đội đại biểu nước láng giềng không hề khách sáo, cười rộ lên.
“Tôi không biết quốc gia các người còn ai có thể đánh bại tôi hay không, nhưng tôi tin rằng không phải bất cứ ai trong những người ở đây. Mục đích tôi đến đây lần này là để đánh bại thần thoại võ thuật của quốc gia các người! Tôi sẽ ở lại đây ba ngày, hoan nghênh bất cứ ai đến đây khiêu chiến.
Nhưng tôi phải nói trước một câu, nếu thực lực không đủ mà đến tìm tôi khiêu chiến, kết quả sẽ như thế. Con người tôi sẽ không nể tình, đấu với tôi thua thì sẽ chết!”, người tên Nakagawa nói một cách kiêu căng bá đạo.
Lời nói đó được người trong giới truyền thông ở xung quanh quay lại, đăng lên mạng.
“Chút võ công mèo cào của gã còn được truyền từ chúng ta qua nữa mài”.
Đám đông tràn đầy căm phẫn, đăng bài mắng chửi Nakagawa.
Nhưng dựa vào việc chửi thì không chửi chết người được!
“Tôi sẽ khiêu chiến với cậu!”. Một giọng nói vang lên, lan ra khắp hành lang bệnh viện.