Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2127: Tôi nói hết




 

Hành động của Lâm Chính làm tất cả mọi người kinh ngạc.

Đây đều là người của đại hội.

Lâm Chính lại dám sai người bao vây bọn họ? Vậy không phải muốn chết sao?

Hiện trường thoáng chốc trở nên căng thẳng.

Nhìn văn phòng đông đúc những người, bà Quế khẽ nhíu mày: “Thần y Lâm, cậu có ý gì?”.

“Bà Quế, bà đừng giận, tôi làm vậy cũng là bất đắc dĩ. Nên biết nhà họ Lâm hại tôi không chỉ một hai lần, lần này Bạch minh chủ mất tích rõ ràng không liên quan đến tôi, người của đại hội các người lại khởi binh vấn tội, chạy đến thăm dò tôi. Hơn nữa, Giang Thành cũng có nhiều người của Thương Minh và đại hội vào ở, gây hỗn loạn, không ai được yên ổn. Nếu tôi không làm rõ chuyện này, e rằng tối nay tôi sẽ không ngủ được yên giấc”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Thần y Lâm, tôi thừa nhận cách làm của chúng tôi không thỏa đáng, nhưng tôi đã nói lý do, sao cậu còn nghĩ chúng tôi có liên quan đến nhà họ Lâm”?", 

“Xem ra bà Quế không biết rõ chuyện lúc trước, vậy tôi nói thẳng là được”.

Lâm Chính kể lại chuyện nhà họ Lâm thông qua Thương Minh gây chia rẽ mối quan hệ giữa Lâm Chính và đại hội khiến người của đại hội đối phó với anh.

Đương nhiên anh sẽ không kể ra hết, những gì anh nói đã được sửa đổi, xóa bớt và bịa ra một câu chuyện giống như phim để kể.

Nghe Lâm Chính kể, đám người bà Quế và cậu Hoàng sực tỉnh.

“Hóa ra thần y Lâm nghĩ chúng tôi cũng bị người nhà họ Lâm xúi giục hoặc dụ dỗ nên mới chạy đến Giang Thành đối phó cậu?”, bà Quế hỏi.

“Hừ, thần y Lâm, anh nghĩ chúng tôi là ai? Chỉ một nhà họ Lâm nho nhỏ mà muốn sai khiến chúng tôi? Đúng là nằm mơ!”, người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng nói.

“À, thế là tôi đã đổ oan cho các người rồi?”, Lâm Chính tỏ ra ngạc nhiên.

“Thần y Lâm, chúng tôi không phải kẻ ngu ngốc như Long Giang Phong mà dễ dàng bị người ta xúi giục! Huống hồ, Long Giang Phong là cái thá gì? 

Anh ta cũng xứng so với chúng tôi? Đám chó mèo nhà họ Lâm hoàn toàn chẳng là gì trong mắt chúng tôi!", người đàn ông trẻ tuổi khinh thường nói.

“Thế à? Xin lỗi, vô cùng xin lỗi, tôi trách lầm người tốt rồi!”

Lâm Chính ra vẻ hoảng hốt lo lắng, vội vàng xua tay: “Còn ngây ra đó làm gì? Lui hết cho tôi!”.

“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.

Những người khác lui ra khỏi văn phòng.

Lâm Chính vội vàng tiến tới chắp tay: “Xin lỗi các vị, là tôi đã đường đột, đã trách lầm các vị! Thế này, các vị cũng đừng vội đi, tôi làm chủ mời các vị ăn một bữa đền tội được không?”.

“Ăn thì không cần, nếu đã là hiểu lầm thì xóa bỏ là được! Chúng tôi còn có việc, xin chào tạm biệt”, bà Quế khẽ cười nói.

“Tôi tiễn các vị!”.

“Không cần!".

Bà Quế khẽ gật đầu, lễ nghi đúng mực, định rời đi. 

Đúng lúc đó, một người mặc áo đen của đại hội đột nhiên đẩy cửa vào, vội vã chạy đến bên cạnh bà Quế, nói nhỏ bên tai bà ta mấy câu.

Bà Quế biến sắc, liếc nhìn người áo đen đó, bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Cậu Hoàng và Bạch Họa Thủy giả vô cùng nghỉ hoặc, vội vàng đi theo.

Không lâu sau, người của đại hội đều đã rời đi.

Mã Hải nhìn theo bọn họ rời đi, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

“Mã Hải, cử người theo dõi bọn họ! Đợi bọn họ rời khỏi Giang Thành hãy thông báo cho tôi”, nụ cười trên mặt Lâm Chính biến mất, bình tĩnh nói.

“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ phái người đi theo dõi, nhưng... Chủ tịch Lâm, tôi có một điều không hiểu lắm”, Mã Hải nói.

“Ông nói đi”. “Chủ tịch Lâm, sao cậu lại biết người vừa rồi là

Bạch Họa Thủy giả, cậu đã nhìn thấu thuật dịch dung của cô ta sao?”, Mã Hải cẩn thận nhìn anh. 

“Không, thuật dịch dung của cô gái vừa rồi có thể gọi là hoàn hảo, gần như không có kế hở. Tôi cũng xem như cao thủ dịch dung, nhưng nghiêm ngặt mà nói, thuật dịch dung của tôi vẫn không bằng cô ta, nếu chỉ dựa vào thuật dịch dung thì tôi không thể nhận ra được”.

“Vậy làm sao Chủ tịch Lâm nhìn ra?”.

“Thật ra rất đơn giản, cô gái vừa rồi bị bệnh tim, vả lại là bệnh tim bẩm sinh. Bạch Họa Thủy thật sự thì lại không có, cho nên cô ta là giả”, Lâm Chính cười nhẹ.

Mã Hải sững sờ, nhìn Lâm Chính đầy khó tin, trong mắt tràn ngập vẻ khâm phục và không tưởng tượng nổi.

Phải biết rằng lúc nãy thần y Lâm không tiếp xúc với cô gái đó, thậm chí hai bên còn giữ khoảng

cách xa mấy mét.

Chỉ nhìn sơ qua từ xa, thần y Lâm lại có thể nhận ra tình trạng sức khỏe của người đó...

Lợi hại đến mức nào! Lúc này, điện thoại của Lâm Chính lại reo lên.

Nhìn màn hình gọi đến, Lâm Chính lập tức bắt máy. 

“Chủ tịch Lâm!”, bên kia là giọng của Từ Thiên. “Đã sắp xếp xong chưa?”.

“Sắp xếp xong rồi! Chủ tịch Lâm!”.

“Vậy được”.

Lâm Chính cúp máy.

Mã Hải ở bên cạnh không hiểu ra sao.

“Chủ tịch Lâm, sắp xếp cái gì?”.

“Đương nhiên là người của đại hội!”.

Lâm Chính cười đáp, rời khỏi văn phòng.

Ra khỏi tòa nhà Dương Hoa, bà Quế dẫn cậu Hoàng và Bạch Họa Thủy giả lên chiếc xe Hồng Kỳ, đến thẳng sân bay.

“Bà Quế, có chuyện gì mà rời đi vội vã như vậy?”, cậu Hoàng không kìm được lên tiếng hỏi.

“Người của chúng ta đã tìm ra manh mối!".

“Manh mối gì?”. 

“Một người của Hồng Nhan Cốc!”. “Hồng... Hồng Nhan Cốc?”.

“Nghe nói khi xưa người tuyệt phạt đến Giang Thành từng xảy ra chém giết với Tiêu Bất Hồng cốc chủ Hồng Nhan Cốc. Do đó, chuyện người tuyệt phạt và người phán quyết mất tích chắc chắn cũng có liên quan đến Hồng Nhan Cốc”.

“Nhưng Hồng Nhan Cốc đã giải tán, vả lại Tiêu Bất Hồng cũng đã chết, manh mối đứt đoạn... Chẳng lẽ bà tìm được đệ tử của Hồng Nhan Cốc?”.

“Không sai, hình như người đó có manh mối của ngày đó”.

“Nếu vậy, chúng ta thật sự đã trách lầm thần y Lâm rồi. Anh ta quả thật không liên quan đến chuyện này..”, cậu Hoàng nhỏ giọng nói.

“Không thể nói chính xác được. Thần y Lâm này không đơn giản như cậu nghĩ. Ngoài ra, cậu Hoàng, hôm nay biểu hiện của cậu... hấp tấp quá! Cậu hành động như vậy, kế hoạch vốn không có chỗ hở cũng sẽ bị người ta phát hiện kẽ hở”, bà Quế nói.

Cậu Hoàng sửng sốt, không nói gì. 

“Bà Quế, thuật dịch dung của tôi hoàn hảo như vậy, thần y Lâm cũng không mắc bãy, chuyện này cũng không thể trách anh Hoàng, có lẽ anh ta thật sự trong sạch”, Bạch Họa Thủy giả lên tiếng.

“Chuyện đến nước này rất khó để nói rõ ràng, nhưng thần y Lâm vẫn chưa thể rửa sạch hiềm nghi như vậy, vẫn phải điều tra thêm”.

Bà Quế nói, xe đã lái đến bãi đỗ xe gần sân bay.

Bà Quế xuống xe, đến trước một chiếc xe thương vụ màu đen ở trong góc bãi đỗ xe.

Mấy người áo đen của đại hội đi xuống, ngoài ra còn có một cô gái sắc mặt trắng bệch.

“Cô tên gì?”, bà Quế hỏi.

“Triệu... Triệu Nguyệt...”.

“Cô ở Giang Thành làm gì?”.

“Chuyện này...”.

“Biết... biết một ít...

“Thành thật khai báo, nếu không, tôi sẽ bắt cô về đại hội!".

“Đừng... Tôi nói... Tôi nói hết...”.