Người ở đó đều kinh ngạc. Người nhà họ Nông cũng lao đến.
Ngay khi Lâm Chính vừa dứt lời, ánh mắt người nhà họ Nông đều tập trung vào Nông Tân.
Nhưng Lâm Chính còn chưa nói hết lời.
“Thật ra tôi đã biết bệnh tình của ông cụ Nông từ lâu rồi, viên thuốc vừa rồi không phải là viên thuốc duy nhất chữa trị bệnh cho ông cụ Nông, vẫn còn có một viên khác nữa”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Những lời này đã khơi dậy cảm xúc của người nhà họ Nông.
Nông Tân vội bước đến trước nói: “Thần y Lâm đó, anh mau đưa viên thuốc đó cho tôi, cứu bố tôi đi”.
“Đưa rồi, tôi đã đưa trước đó rồi”, Lâm Chính nhìn hẳn nói: “Hai viên thuốc của tôi đã đưa cho Tiểu Lưu cả rồi, nhưng nghe Tiểu Lưu nói, chúng đều đã bị người trong nhà các người vứt đi”.
“Cái gì? Ai? Ai ném?”, giọng Nông Tân cao lên đến quãng tám, mặt đầy sự phẫn nộ như thể hắn muốn che đậy lỗi lầm của mình.
Thế nhưng Nông Tiểu Mai bên cạnh lại vô cùng rối rắm, vẻ mặt lúc sáng lúc rồi, không biết nói gì mới được.
“Tiểu Lưu, rốt cuộc là ai đã vứt? Nói tôi biết”, thấy mọi người đều không nói, Nông Tân lập tức nhìn sang Tiểu Lưu.
Thế nhưng Tiểu Lưu do dự, nhìn sang Nông Tiểu Mai.
Nông Tân sửng sốt, lập tức phản ứng lại nhìn chị cả của mình, hắn mấp máy môi cũng không biết nói gì.
“Thần y Lâm, bây giờ đã không còn hai viên thuốc đó nữa, cậu không thể làm thêm mấy viên nữa sao? Cứu ông cụ Nông, cậu cũng có lợi mà”, người nhà họ Nông bước lên nói.
“Ông cho rẵng thuốc của tôi đều là mấy viên thuốc bình thường sao? Luyện chế ra nó tốn rất nhiều thời gian, trước tiên phải tìm được nguyên liệu, trong đó không có cái nào có thể tìm được trong vòng một năm hoặc nửa năm, sau đó còn có bảy bảy bốn mươi chín công đoạn, ít nhất phải mất một tháng. Đợi đến khi tôi luyện chế xong viên thứ ba, e là thi thể ông cụ Nông đã thối rữa mất rồi”, Lâm Chính hừ một tiếng.
“Vậy... vậy phải làm sao? Ông cụ Nông chết chắc rồi sao?”
Mọi người run rẩy hỏi. “Vốn dĩ là có thể sống”, Lâm Chính lắc đầu.
Sắc mặt Nông Tân và Nông Tiểu Mai tái nhợt, đều run lẩy bẩy.
Họ đã tiêu hủy hai viên thuốc cứu mạng Nông Đường Công, nếu Nông Đường Công có mệnh hệ gì thì họ là tội nhân của nhà họ Nông.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ đuổi họ ra khỏi nhà, ngoài ra người nhà họ Nông cũng sẽ trừng phạt họ rất nghiêm khắc.
Họ sẽ không còn gì, cuộc sống càng thêm thê thảm.
Hơn nữa cả đời này đều sẽ sống với sự ám ảnh hại chết bố ruột của mình.
“Thần y Lâm, bọn... bọn tôi biết sai rồi, cầu xin anh! Cho dù thế nào cũng xin anh cứu bố tôi”.
Nông Tân cắn răng, cũng mặc hệ mặt mũi, tôn nghiêm gì đó, chạy đến quỳ xuống đất nói.
Lâm Chính không đáp lời.
Nông Tân nói với Nông Tiểu Mai còn đứng ngây người bên cạnh: “Chị, mau đến đây cúi đầu xin lỗi thần y Lâm đi, mau lên!”
“Cái gì? Còn muốn chị dập đầu xin lỗi anh ta à? Nằm mơ đi! Anh ta là ai? Chị là ai? Bảo đường đường cô chủ nhà họ Nông đi xin lỗi một thằng oắt con, sau này chị còn mặt mũi nào gặp người khác nữa chứ?”, Nông Tiểu Mai khó chịu, nghiêm giọng từ chối.
“Tôi nghĩ các vị mau đi thu xếp hậu sự cho ông cụ Nông đi, ông cụ Nông tỉnh lại, chắc còn hai ba ngày nữa, mấy ngày này ông ấy nên ăn gì thì ăn, nên uống gì thì cứ uống, lo hậu sự đi”, Lâm Chính phất tay nói.
Sắc mặt người nhà họ Nông thay đổi. “Chị, chị làm gì thế? Lễ nào mạng của bố còn
không so được với thể diện của chị sao?”, Nông Tân lo lắng, vội vàng hét lên.
“Nhưng.”
Nông Tiểu Mai còn muốn nói gì đó, nhưng người nhà họ Nông ở xung quanh đều nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt ai cũng lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm trọng.
Áp lực trước nay chưa từng có bao trùm cả người Nông Tiểu Mai.
Cô ta biết mình không còn lựa chọn nào khác.
Nếu từ chối, e là hôm nay người nhà họ Nông sẽ chỉnh đốn cô ta.
Cuối cùng Nông Tiểu Mai cũng nghiến răng chịu thua.
Cô ta khụy gối, chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu khàn giọng nói: “Xin lỗi thần y Lâm... trước đó là do tôi không đúng, cầu xin anh... cứu bố tôi...
Nói rồi mọi người đều nhìn Lâm Chính. Lâm Chính thở dài, mặc dù cảm thấy rất khó chịu nhưng ông cụ Nông đối xử với anh không tệ,
suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn gật đầu.
“Tránh ra hết đi”, anh lạnh nhạt nói, sau đó bước đến trước.
“Đầu tránh hết ra cho tôi”.
“Tránh ra”.
Người nhà họ Nông đồng loạt nói, để nhường đường cho Lâm Chính.
Còn người của sơn trang Thần Y không dám ừ hử một chữ, chỉ đành đứng ở một bên nhìn.
Lâm Chính lấy châm bạc ra, bước đến trước chữa trị.
Sau khi anh đâm mấy cây châm bạc xuống, sắc mặt vốn dĩ trắng bệch của ông cụ Nông lại trở nên hồng hào.
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”, cuối cùng ông cụ Nông vẫn tò mò hỏi.
Người nhà họ Nông đều cúi đầu xuống.
Nông Tân và Nông Tiểu Mai đều không dám lên tiếng. Chỉ có Tiểu Lưu chạy đến nói hết sự thật cho ông cụ nghe.
Nghe xong, cảm xúc của ông cụ khá kích động, nổi giận.
“Khốn nạn! Hai đứa chúng mày làm sao thế hả? Không biết phân biệt tốt xấu sao? Hay là hai đứa chúng mày muốn hại chết tao?”, ông cụ tức giận chỉ trích.
Nông Tân và Nông Tiểu Mai vội quỳ xuống.
“Bố, bọn con cũng không cố ý..."
Hai người khóc không ra nước mắt.
“Đừng phí lời nữa, lát nữa thành thật quỳ xuống trước mặt thần y Lâm cho tao, cầu xin thần y Lâm tha thứ, ngày nào thần y Lâm chưa tha thứ cho bọn mày thì bọn mày cũng đừng về nhà họ Nông nữa”.
“Bố...”
Hai người nói.
Nhưng Nông Đường Công không quan tâm, nghiêng đầu nói: “Thần y Lâm, là do tôi không dạy
dỗ chúng nó cho tốt, cậu đừng trách tội, tôi nhất định sẽ bảo chúng chân thành xin lỗi cậu”.
“Ông cụ khách sáo rồi, chuyện nào ra chuyện đớ'.
Lâm Chính thờ ơ nói, nhưng lại tránh vấn đề này.
Nông Đường Công há miệng, vốn dĩ còn định nói thêm nhưng cuối cùng vẫn không nói.
Lâm Chính nói chỉ có hai viên thuốc mới có thể cứu chữa cho Nông Đường Công, dĩ nhiên chỉ là hù dọa người khác nhưng không còn viên thuốc đó nữa, muốn chữa bệnh cho Nông Đường Công cũng không đơn giản.
“Không có thuốc hỗ trợ, tôi cần mấy đợt trị liệu mới có thể chữa khỏi hết bệnh của ông, ông cụ nên thường xuyên tới chỗ tôi trị liệu”, Lâm Chính nói, sau đó châm cứu cho ông cụ.
“Vậy thì tốt”. Người nhà họ Nông đều thở phào.
“Cậu Lâm, thành thật xin lỗi cậu, hai đứa con bất hiếu này của tôi đã không tốt với cậu, cậu còn chịu giúp tôi, đây xem như Nông Đường Công tôi nợ cậu vậy”, ông cụ Nông cảm động nói.
“Ông cụ khách sáo rồi, thực ra với thực lực của ông, lúc đầu ông có thể chỉnh đốn tôi rồi nhưng ông lại không làm thế, ngược lại còn che chở bảo vệ cho. tôi, Lâm Chính tôi không phải là tên ngốc, có thể nhìn ra ông đang giúp tôi. Nếu ông đã có ý giúp tôi tôi, sao tôi lại trơ mắt nhìn ông chết được chứ?”, Lâm Chính cười nói.
“Ha ha ha, cậu Lâm, tôi thích nghe mấy lời này của cậu”, Nông Đường Công bật cười.
“Ồ, không có gì, chỉ là Dương Hoa của tôi không còn nữa”.
Lâm Chính thờ ơ nói, sau đó cúp máy. “Cái gì?”
Nông Đường Công thất thanh nói.