Câu nói của Lâm Chính khiến mấy người họ kinh ngạc vô cùng, mọi người sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn.
“Anh... Anh đã cứu sống bố tôi? Anh... Anh đã cứu sống bố tôi?”, người đó lắp bắp hỏi.
“Anh không nghe rõ tôi nói gì sao? Mau đưa bố anh xuống núi đi! Bệnh tình của ông ấy còn chưa ổn định, nếu làm lỡ thời gian, bệnh tái phát thì rắc rối”, Lâm Chính nhíu mày quát.
Người đó giật mình, vội vàng hét lên với người thân ở cạnh: “Nhanh, mau đưa ông cụ xuống núi, nhanhl”.
“Vâng! Vâng!”.
“Nhẹ chút!”.
“Mau đưa đến bệnh viện!”.
Mọi người luống cuống tay chân, không dám chậm trễ.
Không lâu sau, ông lão được người ta khiêng đi.
Nhưng người kia vẫn chưa rời đi.
Anh ta quỳ gối, dập đầu ba lần với Lâm Chính.
“Ân nhân, cảm ơn anh đã cứu bố tôi! Xin ân nhân hãy để lại tên họ số điện thoại, tôi nhất định sẽ báo đáp cho ân nhân!”, người đó kích động nói.
“Không cần, tôi là một bác sĩ, chữa bệnh cho mọi người là trách nhiệm của tôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Nhìn thấy hành động của anh ta, tất cả thân nhân người bệnh đều điên cuồng ùa tới phía này.
“Người đó đã chữa khỏi bệnh cho ông cụ nhà họ Kiều!".
“Đó là thần y! Đó nhất định là thần y!”.
“Chẳng lẽ đó là người học trò tài năng nào đó của thần y Diêu trong sơn trang Thần Y?”.
“Không! Đó là thần y Lâm! Thần y Lâm!”.
Lúc này mọi người mới nhận ra thân phận Lâm Chính, trong nháy mắt xung quanh trở nên sôi sục, tất cả mọi người như níu được cọng rơm cứu mạng, chạy về phía Lâm Chính...
“Mọi người yên tĩnh, xin hãy ở yên tại chỗ đừng cử động, tôi sẽ xử lý triệu chứng bệnh cho những bệnh nhân nguy cấp trước, mong mọi người phối
hợp”. Lâm Chính hét lên, duy trì trật tự hiện trường.
Nhưng hành động của anh lại làm Tiểu Lưu sốt ruột suýt ngất đi. Anh ta vội vàng chạy tới phía trước, gọi: “Anh Lâm! Thủ trưởng đang ở bên trong không rõ sống chết, bệnh tình nguy cấp, sao anh còn ở đây khám bệnh cho người khác?”.
“À, tôi suýt thì quên mất, nhưng ở đây cũng có nhiều người bệnh tình hình nguy cấp. Thế này, anh cầm thuốc này vào trong, đưa cho thủ trưởng Nông uống. Uống thuốc này vào bệnh tình của ông ấy sẽ tạm thời được ổn định, đợi tôi xử lý tình trạng của những người bệnh khẩn cấp ở đây xong sẽ vào. trong đó cứu chữa ông ấy ngay”, Lâm Chính lấy một viên thuốc từ trong người ra đưa cho anh ta.
Tiểu Lưu cầm lấy viên thuốc, đâu dám chần chừ, lập tức chạy vào trong sơn trang Thần Y.
Cánh cửa lớn đóng chặt ấy bị anh ta đạp đổ, có người muốn ngăn cản anh ta, anh ta lại lấy súng kề lên đầu người đó. Người của sơn trang Thần Y đâu dám ngăn cản, chỉ đành để anh ta vào trong.
Lâm Chính thì lấy châm bạc ra trị bệnh ngay tại chỗ.
Băng Thượng Quân và Chiêm Nhất Đao ở phía sau nhìn mà không hiểu nổi.
“Chúng ta chạy đến đây không phải để cứu ông cụ Nông sao? Sao thầy lạ Băng Thượng Quân há hốc miệng, nghiêng người hỏi: “Tiền bối Chiêm, bây giờ chúng ta nên làm sao?”.
“Còn làm gì được nữa? Giúp đỡ thôi!”.
Chiêm Nhất Đao hạ giọng, xắn tay áo tiến tới.
Tiểu Lưu xông thẳng vào sơn trang Thần Y, biết anh ta là cảnh vệ của ông cụ Nông thì không ai dám ngăn cản.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Lưu đã chạy đến trước Thánh Y Đường.
Lúc này, trong Thánh Y Đường, người nhà họ Nông đã khóc bù lu bù loa, nghẹn ngào không nói nên lời.
Có người lấy điện thoại ra chuẩn bị tuyên bố chuyện này với bên ngoài.
Ông cụ Nông qua đời chắc chắn sẽ là chuyện chấn động cả nước.
Chuyện này không tầm thường, e rằng có thể khiến cả thế giới chấn động...
Bọn họ cầm điện thoại, run rẩy không dám gửi.
Suy cho cùng, không ai có thể chấp nhận được chuyện này.
“Thủ trưởng!”. Tiểu Lưu hét lên, lập tức chạy tới.
“Tiểu Lưu, cậu chết ở đâu vậy? Sao bây giờ mới tới?”, Nông Tiểu Mai lau nước mắt, tức giận gào lên.
“Chị Mai... tôi... tôi đi xin thuốc chữa trị cho thủ trưởng! Thủ trưởng sao rồi? Phải mau chóng để ông ấy uống thuốc này vào, nếu không tình trạng sẽ rất tệ!”, Tiểu Lưu sốt ruột nói, sau đó đi về phía Nông Đường Công, định cho ông ấy uống thuốc.
Nhưng anh ta vừa đến gần đã bị ngăn lại. Là Nông Tiểu Mail
“Uống thuốc? Còn uống thuốc gì nữa? Bố tôi đã đi rồi", Nông Tiểu Mai đau khổ gào lên.
“Cái gì? Thủ trưởng... đi rồi?”.
Tiểu Lưu kinh ngạc, không tin nổi lùi về sau mấy bước.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Lưu lại ý thức được có điều không đúng.
Anh ta là cảnh vệ của Nông Đường Công, bản thân cũng có chút bản lĩnh. Mặc dù không tiếp xúc với Nông Đường Công, nhưng anh ta đứng không xa, có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở và nhịp tim cực kỳ yếu ớt của Nông Đường Công.
Theo lý mà nói, Nông Đường Công chưa chết mới phải!
“Chị Mai, thủ trưởng vẫn còn nhịp tim, ông ấy... chưa chết... sao chị lại nói ông ấy chết rồi?”, Tiểu Lưu nghỉ hoặc hỏi.
“Cậu thì biết cái gì? Thần y Diêu nói bố tôi không cứu được nữa! Bây giờ chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng, Đại La Kim Tiên cũng không cứu được..", Nông Tiểu Mai khóc lóc.
“Hả?”.
Tim Tiểu Lưu đập mạnh, vô cùng kinh hãi.
Thần y Diêu nói không cứu được thì chẳng khác nào tuyên án tử hình.
“Vậy... Vậy phải làm sao? Phải làm sao?”.
Tiểu Lưu run rẩy cả người.
Chẳng lâu sau, anh ta sực tỉnh, nhìn viên thuốc trong tay, nói: “Chị Mai, có lẽ viên thuốc này có tác dụng với thủ trưởng, để tôi cho thủ trưởng uống trước đãi”.
Nói xong, anh ta tiến tới.
“Đây là thuốc gì?”.
Nông Tiểu Mai vừa khóc vừa hỏi.
“Thuốc của thần y Lâm đưa. Anh ta nói để thủ trưởng uống có thể giúp thủ trưởng ổn định lại!”
Tiểu Lưu vừa nói vừa định cậy miệng của Nông Đường Công ra, nhét thuốc vào.
Giây lát sau, người nhà họ Nông chạy cả tới, Nông Tân con trai của Nông Đường Công bổ nhào tới chỗ Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu không kịp đề phòng bị đẩy ngã ra đất, đầu đập xuống đất, đầu váng mắt hoa, kêu la thảm thiết.
“Á, các người làm gì vậy?”, Tiểu Lưu đau đớn hét lên.
“Làm gì? Tên khốn nhà cậu! Cậu còn ngại mình hại bố tôi chưa đủ thảm sao? Bố tôi đã thành ra như vậy, cậu còn dám đưa thuốc của thần y Lâm tới đây? Cậu muốn làm hung thủ giết người sao?”, Nông Tân phãn nộ gào lên, hai mắt đỏ ngầu, lúc nói chuyện còn vung năm đấm đấm Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu vô cùng kinh ngạc, nhưng may là bản lĩnh anh ta không tệ phản ứng kịp, vội vàng tránh đi, đồng thời dùng sức đẩy Nông Tân ra, vội vàng bò dậy.
“Anh Tân! Chị Mai! Hai người điên rồi sao?”.
Tiểu Lưu sốt sắng hét lên.
“Điên? Người điên là cậu mới đúng!”, Nông Tiểu Mai tức giận nói: “Tiểu Lưu, nói tôi biết, có phải cậu dẫn thần y Lâm đến gặp bố tôi không?”.
“Chuyện đó...”.
“Hung thủ giết người!”. “Lưu Ngọc Vũ, đồ ăn cây táo rào cây sung!”. “Kẻ phản bội! Tôi lột da cậu ral”.
Người nhà họ Nông gào lên, tất cả xông tới định đấm đá Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu sợ hãi vội vàng tránh né, hỏi: “Các người làm gì vậy? Tôi trở thành hung thủ giết người từ lúc nào? Anh Tân, chị Mai, rốt cuộc hai người làm sao vậy?”.
“Làm sao hả? Đồ phản bội nhà cậu! Bố tôi là bị thần y Lâm mà cậu dẫn tới hại chết!", Nông Tiểu Mai gào thét, hai mắt đỏ ngầu.