Người đến là một thanh niên, thân hình mảnh khảnh, tuấn tú, nhìn thoáng qua có thể biết là người luyện võ.
Người này nhìn rất có khí phách, tuy còn trẻ nhưng khuôn mặt đầy sương gió.
Rất nhiều người đều không quen người này. Nhưng Giang Nam Tùng lại quen.
Không chỉ ông ta, vài ông lớn ở Yên Kinh cũng biết người này là ai.
Ai mà ngờ người này lại đến đây.
Thân phận và địa vị của thanh niên này không cao nhưng... người đứng đẳng sau anh ta là một pho tượng khổng lồ, chỉ cần động chân một chút đã có thể khiến cả nước rúng động.
Thanh niên sa sầm mặt mày, lạnh lùng nhìn người xung quanh, sau đó sải bước đi vào trong.
Khi đến trước trước mặt Lâm Chính, anh ta cúi người xuống tỏ vẻ cung kính.
“Cậu là ai? Mạnh miệng đấy, dám bảo tôi dừng lại?”, cụ tổ Cái Thiên hừ một tiếng nói.
Nhưng ngay sau đó. Bốp!
Thanh niên đó giơ tay lên tát vào mặt cụ tổ Cái Thiên.
Tiếng bạt tai vang vọng khắp khán phòng bữa tiệc.
'Thoáng chốc mọi người đều ngơ ngác.
Mọi người há hốc miệng, trợn to mắt, còn có người ra sức dụi mắt, cứ nghĩ mình nhìn lầm.
Cụ tổ Cái Thiên cũng ngây người.
Không phải ông ta không đỡ được cái tát này, quả thật ông ta không ngờ sẽ có người đánh mình.
Khó mà đề phòng. “To gan! Dám sỉ nhục bố tôi?”
Quý Bạch Sam là người đầu tiên phản ứng lại, gào lên lao đến chỗ thanh niên đó.
Nhưng Giang Nam Tùng và không ít các ông lớn ở đó vội lao đến kéo Quý Bạch Sam lại.
“Tông chủ Quý! Không được làm loạn! Không được làm loạn!”
“Không thể đánh người này! Không thể đánh”.
Mọi người vội vã nói, chắn trước mặt thanh niên.
Sắc mặt cụ tổ Cái Thiên trở nên u ám lạnh lùng, hừ một tiếng: “Được lắm! Tôi sống hơi nửa đời chưa từng bị người ta tát trước mặt người khác như vậy. Nghe đây, bây giờ tôi muốn xé xác người này thành trăm mảnh, ai dám ngăn cản thì có kết cục y như thế”.
Người xung quanh đều biến sắc. Cụ tổ Cái Thiên giận thật rồi.
Nỗi oán giận của ông ta với thanh niên này còn hơn cả oán giận Lâm Chính.
Sát khí trên người liên tục lan tràn ra ngoài.
Người bên cạnh đều rét run, cực kỳ sợ hãi, đều lùi về sau.
Nhưng những lời của cụ tổ Cái Thiên lại không đe dọa được đám người Giang Nam Tùng.
Chỉ thấy một ông lão bước đến bên cạnh cụ tổ Cái Thiên, thấp giọng khuyên: “Đại sư Quý, không thể động vào người này”.
“Sao thế? Trên thế giới này còn có người mà tôi không thể giết sao?”, cụ tổ Cái thiên tức giận nói.
“Thế lực đăng sau người này khủng khiếp lảm, không giết được! Ông không thể giết, nếu không Cái Thiên Tông sẽ tan thành mây khói”, ông lão đó nói.
Nghe thế cụ tổ Cái Thiên bật cười: “Ha ha ha ha... Sau lưng hắn có người có bản lĩnh à? Vậy thì thế nào? Tôi không tin có ai sẽ liều lĩnh chống đối lại Cái Thiên Tông vì một tên không biết sống chết. Bên nào nặng, bên nào nhẹ, thế lực đằng sau hắn còn không phân biệt được sao?”
Nói rồi cụ tổ Cái Thiên đẩy người trước mặt ra, sải bước đến trước, một tay bóp cổ thanh niên đó nhấc lên.
Đừng nhìn cơ thể gầy gò vàng vọt của ông ta mà lầm, sức lực của ông ta mạnh như thần linh, không tốn sức đã nhấc bổng thanh niên cường tráng này, cổ của thanh niên bị năm ngón tay gầy guộc bóp chặt đến mức biến dạng, thở không được như thể sắp bị ông ta bóp chết.
Đám người Giang Nam Tùng ở bên này khiếp sợ đến mức sắp mất hồn, điên cuồng nhào đến.
“Cụ tổ, dừng tay! Dừng tay!”, Giang Nam Tùng khàn giọng hét lên: “Ông không thể làm hại cậu ấy, nếu không từng người ở đây đều mất mạng đấy”.
“Cút ra, còn dám cản tôi thì đến cả ông cũng sẽ bị giết".
Lúc này cụ tổ Cái Thiên chẳng còn nghe lọt được câu nào nữa rồi.
Giang Nam Tùng bất lực, chỉ đành đến gần gấp gáp nói vài câu. Bàn tay còn cứng hơn kim cương của cụ tổ Cái
Thiên bỗng ngừng động tác khi sắp bổ xuống.
Ông ta trợn to mắt, quay phắt lại, không thể tin nhìn Giang Nam Tùng: “Những gì ông nói... là thật hả?”
“Có thể gạt ông được sao? Hoàn toàn là thật, rất nhiều người ở đây đều nhận ra”, Giang Nam Tùng
vội nói.
Sắc mặt cụ tổ Cái Thiên trở nên cực kỳ khó coi.
Giang Nam Tùng đã nói ra thân phận đặc biệt ở người đứng sau lưng người này.
Người này không phải là người mà cụ tổ Cái Thiên có thể đắc tội.
Nếu cụ tổ Cái Thiên động vào người thanh niên này thật, e là tối nay tất cả người ở Cái Thiên Tông đầu chết ở Yên Kinh.
Đây là kết cục tiêu diệt cả tộc.
Mặc dù thực lực của cụ tổ Cái Thiên rất đáng sợ nhưng đứng trước quyền thế, võ lực tuyệt đối cũng chưa chắc có thể đấu lại mọi thứ.
Lộc cộc!
Lúc này Lâm Chính bước đến trước vài bước, hất bàn tay của cụ tổ Cái Thiên ra, giải cứu người đàn ông ra khỏi bàn tay vàng vọt.
“Khụ khụ... Khụ khụ”.
Người đàn ông suýt thì ngã xuống đất, Lâm Chính vội đỡ anh ta lên, đồng thời ấn vào chỗ cổ anh ta.
Thủ pháp khéo léo, cái cổ gần như biến dạng đến mức nghẹn thở của người đàn ông đã khôi phục lại như trước rất nhiều nhưng anh ta vẫn ho dữ dội.
“Sao rồi? Đỡ hơn chút nào chưa?”, Lâm Chính hỏi.
“Khụ khụ... đỡ... đỡ hơn nhiều rồi... Thần y Lâm... cảm ơn”.
Người đàn ông khó khăn nói.
Một lúc sau, cuối cùng hơi thở của anh ta cũng
ổn định, vỗ ngực nhìn cụ tổ Cái Thiên.
“Ông muốn giết tôi đúng không?”, người đàn ông nghiến răng hỏi.
Cụ tổ Cái Thiên biến sắc, khàn giọng nói: “Người anh em, hiểu lầm rồi, tôi... không có ý đó, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện rõ ràng”.
“Mẹ kiếp, bớt nói mấy lời nhảm nhí đi”.
Người đàn ông nổi giận, lại tát cụ tổ Cái Thiên một bạt tai.
Thế nhưng mặc dù cụ tổ Cái Thiên sợ người đứng sau lưng người đàn ông nhưng lại không phải là tên ngốc đứng yên để bị đánh.
Lần này người đàn ông chỉ đánh vào không khí, không thể đánh trúng mặt ông ta.
Mặc dù thân phận của anh ta không tầm thường nhưng xét về thực lực thì không phải là đối thủ của cụ tổ Cái Thiên.
Đã đánh không trúng còn suýt nữa ngã xuống đất.
“Chàng trai, vừa rồi là Cái Thiên Tông tôi không đúng, tôi tạ lỗi với cậu, mong cậu có thể bớt giận, đừng tức giận”, cụ tổ Cái Thiên trầm giọng nói.
Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, biết được thân phận của người này, ông ta cũng phải mềm mỏng lại.
Nếu không e là Cái Thiên Tông không thể đứng vững trong nước nữa.
“Ông... khốn kiếp:
Người đàn ông cực kỳ giận dữ, vẫn chưa chịu buông tha, lại đánh thêm một cú nữa.
Thế nhưng cụ tổ Cái Thiên vẫn tránh được cái tát này.
Cụ tổ Cái Thiên không dám động vào người đàn ông này nhưng không thể lại bị tát trước mặt mọi người, như thế Cái Thiên Tông chẳng phải sẽ bị chế giễu sao? Sau này ông ta cũng đừng mơ có thể ngẩng cao đầu trước mọi người.
“Ông...
Một cái tát bỗng đến từ người bên cạnh, đánh mạnh vào mặt ông ta.
Cụ tổ Cái Thiên lập tức văng ra xa, cả người đụng vào hai cái bàn, ngã trên nền đất đầy mảnh vỡ thủy tinh, vô cùng nhếch nhác, năm dấu tay đỏ ửng xuất hiện trên gương mặt ông ta.
Cả hội trường bỗng im phăng phắc.