Mọi người đều im phăng phắc. Ai cũng ngạc nhiên nhìn Quý Bạch Sam.
Mọi người còn tưởng Quý Bạch Sam chẳng qua là chỉ phô trương thanh thế, cố ý hù dọa Lâm Chính.
Nhưng lúc này một đám người lại bước vào từ ngoài cửa.
Đám người này đều mặc bộ đồ thời Đường màu đen, vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng.
Người đi đầu là một ông lão đầu trọc. Ông lão gầy gò, da nhăn nheo, mặt đầy những vết đồi mồi, hệt như ngọn đèn trước gió, không còn
bao nhiêu thời gian nữa.
Nhưng vẻ mặt ông ta rất nghiêm túc, hai tay để ra sau lưng, tràn đầy khí chất, lạnh lùng.
Ông ta vừa xuất hiện, người của Cái Thiên Tông đều vui mừng khôn xiết, đều quỳ một gối xuống đất chào ông lão.
“Đệ tử chào cụ tổ”.
“Kính chào cụ tổ". Tiếng hô vang vọng khắp khán phòng bữa tiệc.
Các khách mời đều dời tầm mắt sang bên này, khán phòng nhốn nháo.
“Người này là cụ tổ Cái Thiên sao?”
“Đến nhanh thật...
Vài người cùng bàn tán với nhau.
Nhưng cũng có người có ý kiến khác.
“Cụ tổ Cái Thiên này trông cũng chẳng ra sao cả. Chỉ là một ông lão gầy gò, ông ta lợi hại đến thế thật sao? So với thần y Lâm chỉ sợ là sẽ bị thần y Lâm đánh chết”, có khách mời khẽ hừ một tiếng nói.
Nhưng người đó vừa dứt lời.
Bốp!
Một cái tát giáng xuống mặt khách mời đó.
Miệng khách mời đó lập tức bị lệch sang một bên, răng rơi xuống đất.
'Thoạt nhìn răng trong miệng người đó đều bị văng ra ngoài, không còn một cái răng nào cả, mà người đánh người đó chính là ông lão gầy gò đó.
Cụ tổ Cái Thiên!
Khách mời đó choáng váng, đầu óc kêu lên ong ong, vẫn chưa hoàn hồn.
Nhưng ngay sau đó một tay cụ tổ Cái Thiên đè lại vai người đó, rồi quật ngã xuống đất.
Rắc!
Cả người vị khách đó ngã xuống đất theo một góc rất kỳ lạ, sau đó anh ta mềm nhữn ngã xuống không thể đứng lên được, dường như anh ta đã chết, nhưng mọi người có thể cảm nhận được anh ta vẫn còn thở.
“Hả?” Người xung quanh đều sợ hãi biến sắc. “Dám khinh nhờn tôi à, đáng đời! Nếu không
phải đang ở Yên Kinh, chắc chắn thi thể của cậu cũng không còn”.
Cụ tổ Cái Thiên lạnh nhạt nói, tiếp tục bước đến trước.
“Hắn... hắn chết rồi sao?” “Vẫn chưa, nhưng xương cốt gân mạch cả người hắn đều đã nát hết rồi. Võ công cũng bị phế rồi...
“Gì cơ? Võ công bị phế? Xương cốt vỡ nát? Sao lại như thế? Cụ tổ Cái Thiên chỉ quật nhẹ hẳn thôi mà...
“Chỉ một cái quật nhẹ đã khiến hăn ngã đến mức xương nát hết đấy”.
“Hả?” Mọi người ngạc nhiên vô cùng.
Chỉ ngã một cái nhẹ mà đã khiến một cao thủ võ đạo thành như vậy...
Đây là bản lĩnh gì thế?
Có gắng sức cũng không thể làm được hết hiệu quả này chứ?
Trong lúc nhất thời, mọi người cảm thấy kinh hãi, vẻ mặt sợ hãi nhìn ông lão gầy gò đó.
Đám người Giang Nam Tùng ở bên này hoàn hồn, vội bước đón tiếp.
“Ôi trời, sao tiền bối lại tự mình đến thế này? Tiếp đãi không chu đáo rồi!", Giang Nam Tùng mỉm cười cung kính nói.
Thế nhưng cụ tổ Cái Thiên chẳng hề nể mặt Giang Nam Tùng chút nào, ông ta hừ một tiếng: “Giang Nam Tùng, ông mở tiệc nhưng lại để cho người của tôi bị thương, tôi sẽ quy trách nhiệm của chuyện này cho ông. Sau này tôi sẽ tính sổ với ông sau.
Nói xong, cũng mặc kệ Giang Nam Tùng, ông ta sải bước đi đến chỗ cháu trai mình là Quý Lân.
Nhìn thấy thế, Lâm Chính cũng đã hiểu.
Thảo nào Giang Nam Tùng có chỗ dựa nên không sợ mình.
Chắc ông ta tìm được chỗ chống lưng là cụ tổ Cái Thiên.
Với bản lĩnh kỳ dị của Cái Thiên Tông, e là có cách có thể trị được Giang Nam Tùng, thế nên Giang Nam Tùng mới không xem Lâm Chính ra gì.
Cụ tổ Cái Thiên đi đến trước mặt Quý Lân.
Nhìn bộ dạng thê thảm của cháu trai mình, sắc mặt ông ta u ám đến cực điểm, thêm vài phần lạnh lễo.
Đứng ở đầu bên kia của Quý Lân là Lâm Chính.
“Bạch Sam”, cụ tổ Cái Thiên gọi, ánh mắt hung tàn đó nhìn sang Lâm Chính, bình tĩnh nói: “Cháu trai của bố... là do người này làm bị thương à?”
“Vâng, thưa bố! Người này xem thường bố, chết tiệt!", Quý Bạch Sam nghiến răng nói.
“Thứ vô dụng, mày già thế rồi mà lại không thể giải quyết một thăng nhóc chỉ bằng nửa tuổi của mình, sau này cũng đừng làm tông chủ nữa, cút đi kiểm điểm tu luyện đi”, cụ tổ Cái Thiên lạnh lùng hừ một tiếng.
Quý Bạch Sam mấp máy môi không biết cãi lại thế nào, chỉ đành cúi đầu dạ vâng.
Cụ tổ Cái Thiên thu hồi tầm nhìn, nhìn thoáng qua châm bạc trên người Quý Lân, sau đó nghiêng đầu nói: “Lập tức đưa Lâm Nhi đi chữa trị, gọi ông lão nhà họ Thường đến xem vết thương cho nó, người bình thường không thể khám được gì đâu, nhất định phải gọi ông lão nhà họ Thường đến, biết chưa?”
“Vâng”.
Vài đệ tử Cái Thiên Tông bước đến đưa Quý Lân đi.
Nhưng họ vừa động vào Quý Lân đã bị Lâm Chính đạp lăn quay dưới đất.
“Ôi! Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Cụ tổ Cái Thiên híp mắt nhìn chăm chằm Lâm Chính.
“Ai cho các người đưa hắn đi? Không thấy tôi vẫn còn ngồi đây sao?”
Lâm Chính không cảm xúc nói.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm. “Cậu là thần y Lâm nhỉ?” “Phải”.
“Cậu muốn chết thế nào?”, cụ tổ Cái Thiên lạnh nhạt hỏi.
Ông ta vừa dứt lời, sát khí cuồn cuộn lan tràn ra bốn phía.