Giang Nam Tùng thấy vậy bèn nhìn đồng hồ và hô lên: “Các vị tránh ra”.
Đám đông lập tức lùi ra để nhường chỗ cho hai nhân vật chính. Tất cả đều đổ dồn sự chú ý lên hai người này. Không còn ai lên tiếng nữa.
Mặc dù Võ Hoàng không dám xuất chiến nhưng cũng không ảnh hưởng tới đám đông. Bởi vì cuộc chiến sắp diễn ra đây mới thật sự là đặc sắc.
Giang Nam Tông bước tới, đọc rõ quy tắc của của Hiệp hội võ thuật. Người sẽ làm trọng tài của cuộc chiến này.
Sau khi nghi thức kết thúc thì Giang Nam Tùng nói tiếp: “Tôi tuyên bố, cuộc chiến sinh tử do thần y Lâm khiêu chiến với Lâm Cốc chính thức bắt đầu. Hai bên khai chiến”.
Tiếng hét như tiếng sầm rền vang lên. Trong nháy mắt, cả hai người phát ra sát khí hừng hực. Lâm Cốc cũng không nhiều lời, chỉ gầm lên và lao về phía Lâm Chính.
Ông ta tung một cú đấm. Mặc dù cơ thể ông ta gầy gò nhưng cú đấm thì mang sức nặng ngàn cân giáng thẳng xuống mặt Lâm Chính. Cùng với đó là một luồng sức mạnh màu xanh lam được phóng ra. Lâm Chính vội vàng giơ cánh tay lên đỡ.
Bùm...Luồng sức mạnh đập xuống cơ thể anh khiến anh phải lùi lại. Hai chân trượt dài tạo thành một rãnh sâu.
“Hay lắm”.
Có không ít người hô hoan. Thế nhưng cũng có một số các cao thủ khác nhận ra chiêu trò.
Lâm Chính nhìn vị trí nà mình bị Lâm Cốc tấn công, anh thản nhiên nói: “Có lẽ đây không phải là sức mạnh của ông, mà sức mạnh này tới từ một loại dược lực nào đó. Nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ tối qua ông đã ngâm mình trong dược liệu sau đó châm vài trăm cây châm đúng không?”
“Không hổ danh là thần y Lâm, vừa nhìn là biết ngay tôi dùng dược vật gia tăng thực lực. Khâm phục. Nhưng chỉ nhìn thôi thì có tác dụng gì chứ. Giờ là lúc coi thực lực, coi ai sống ai chết, chứ không ai so y thuật với cậu đâu”, Lâm Cốc cười.
“Chưa chắc. Nếu tôi có thể phân tích được thành phần loại dược lực mà ông dùng, sau đó dùng châm phá vỡ nó thì Lâm Cốc ông sẽ không còn mạnh như thế này nữa. Giờ ông có thể lớn giọng chẳng qua là vì dựa vào thuốc gia tăng sức mạnh. Nếu thuốc bị hóa giải thì việc đánh bại ông sẽ dễ như trở bàn tay”.
“Mật thuật nhà họ Lâm nào dễ gì giải được. Người ta gọi cậu là thần y thì cậu cho rằng mình là thần y thật đấy à?”, Lâm Cốc điềm đạm nói, ông ta lại lao lên.
Lần này toàn thân ông ta phát ra sức mạnh như một trận đại hồng thủy. Âm thành rào rào dội về phía Lâm Chính. Những cú đấm tung ra như mưa.
Đòn tấn công như vũ bão khiến người khác khó có thể chống lại được. Lâm Chính định đưa hay cánh tay lên đỡ đòn nhưng mỗi một đòn tấn công của ông ta đều khiến anh không cầm cự được lâu. Hai cánh tay run lên và dần tê dại.
Sau một loạt những đòn tấn công, hai người lại tách ra. Lâm Cốc ung dung bước tới, tay chắp sau lưng.
Lâm Chính thì run bắn người, hai cánh tay bị đánh cho thê thảm, máu tươi bắn ra. Người khác nhìn thấy cũng phải ớn lạnh.
“Rõ ràng không phải là đối thủ mà”.
“Tôi nói rồi, thần y Lâm lấy cái gì ra để so với Lâm Gốc chứ”.
“Cứ xem đi, lát nữa thăng nhóc đó sẽ phải quỳ xuống, khấu đầu xin tha thôi”, đám đông cười chế nhạo
“Thần y Lâm, cậu có chút thực lực như vậy thôi à?”, Lâm Cốc thản nhiên nói: “Nếu vậy mà cậu cũng đòi chạy tới khiêu chiến với nhà họ Lâm thì đúng là một hành động ngu ngốc đấy. Tôi bỗng dưng cảm thấy hơi vô vị rồi. Tự dưng lại đi làm cái chuyện chán ngắt này với cậu”.
“Ông vẫn chưa thắng đâu”, Lâm Chính nhìn cánh tay của mình và lên tiếng.
“Vậy giờ tôi thắng cho cậu xem nhé”, Lâm Cốc điềm đạm đáp lại sau đó tấn công Lâm Chính từ khoảng cách xa.
Rầm...Cánh tay ông ta phát ra sức mạnh ghê người. Sức mạnh xé toang mặt đất, có thể khiến tất cả nổ tung, lao về phía Lâm Chính bằng một uy lực không gì có thể ngăn cản được.
Lâm Chính nhìn chăm chăm. Anh không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ đặt chéo hai cánh tay lên đầu.
Bùm...Lần này, Lâm Chính bay bật ra, đập mạnh xuống đất, trông vô cùng chật vật. Hai cánh tay anh bị nát bấy nhầy, người khác nhìn thấy mà cảm giác tê dại.
“Thần y Lâm”.
“Chủ tịch Lâm”.
Nhà họ Hạ hét lớn. Nhà họ Lương cũng cuống cả lên. Băng Thượng Quân khế tái mặt, lập tức bước. tới nhưng bị Chiêm Nhất Đao ghì lại. Kết thúc rồi sao?”
“Chắc chăn rồi. Thần y Lâm đâu phải là đối thủ”.
“Hầy, tôi còn tưởng thế nào, tưởng là đặc sắc lắm cơ, không ngờ lại như thế này...”.
“Thần y Lâm khiến người khác thất vọng quá”.
Lâm Phi Anh mỉm cười: “Chuyện này không phải công lao của tôi mà là của chưởng sự Lâm Cốc. Sao tôi có thể tham công được”.
Đám đông không nói gì. Lâm Phi Anh bỗng hét lớn: “Lâm chưởng sự, đừng chần chừ nữa, mau giải quyết đi”.
“Được”, Lâm Cốc gật đầu, bước về phía Lâm Chính.
“Cuộc quyết đấu sinh tử, ai thẳng ai thua, Thần y Lâm đã không còn khả năng chiến thắng nữa, tôi có thể lấy mạng của cậu được rồi nhỉ. Nói xong, ông †a giáng một chưởng như bom nổ về phía đầu của Lâm Chính...