“Sao anh lại tới đây rồi?”, Lâm Chính ngồi xuống, điềm đạm uống trà.
“Nhìn bộ dạng của anh không giống như sẽ chữa trị cho ông cụ nhà họ Phúc nhỉ. Nếu không thì anh đã không tham gia cuộc chiến sinh tử với Lâm Cốc. Sao thế? Tên họ Lâm kia, anh không định sống nữa à?”, Trác Thần Võ nói bằng vẻ vô cảm.
“Có vẻ mọi người đều không có lòng tin với tôi nhỉ. Thật sự cho rằng tôi không thể thắng nổi Lâm Cốc sao?”
“Không phải cho rằng, mà là dù anh có thắng thì cũng chết. Tôi thấy Lâm Cốc đủ sức để xử lý anh. Thực ra anh đã là một người chết rồi”, Trác Thần Võ hừ giọng: “Có điều hôm nay tôi tới đây không phải để nói với anh điều đó. Thần y Lâm, tôi nói cho anh biết, rốt cuộc anh có chữa hay không? Nếu như anh không chữa thì tính toán món nợ này với tôi để tránh sau này anh chết rồi tôi không tính được".
“Anh tới tìm tôi là sợ ngày mai không đòi được nợ à?”
“Chẳng lẽ lại vì chuyện khác?"
“Thôi được, anh đã nóng lòng như vậy thì tôi
cũng cho anh cơ hội”, Lâm Chính đặt chén trà xuống, nói với Trác Thần Võ: “Anh có thể ra tay rồi”.
“Ở đây sao?”, hẳn chau mày.
“Khỏi ra ngoài đi, phiền phức lắm. Hôm nay tôi phải nghỉ sớm để ngày mai còn đối phó với Lâm Cốc".
“Ngông cuồng. Anh đã khinh thường tôi như vậy thì tôi sẽ cho anh đẹp mặt”, hắn tức giận, không nói nhiều, chỉ ra tay ngay lập tức.
Đúng lúc này...Cộc cộc...Lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Bọn họ giật mình. Lâm Chính đứng dậy mở cửa thì thấy bóng hình quen thuộc xuất hiện.
“Chào thầy”, người đứng bên ngoài vui mừng cúi mình hành lễ.
“Ồ, là anh à? Sao lại tới đây rồi?”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, học trò có thể không tới sao? Học trò tới giúp thầy một tay”.
“Có lòng đấy. Có điều tạm thời không có việc gì cho anh làm cả. Vào trong uống chén trà đi. Tôi phải xử lý chút chuyện”, Lâm Chính vừa nói vừa quay người đi vào .
Trác Thần Võ tỏ vẻ nghi ngờ. Học trò của thần y Lâm sao? Có thể là ai được nhỉ?
Hẳn nhìn ra cửa. Khi nhìn thấy mặt của người này, hắn đã phải sững sờ: “Băng Thượng Quân?”
“Trác Thần Võ à? Sao anh lại ở đây?”, Băng Thượng Quân cũng ngạc nhiên.
“Ồ, hai người quen nhau à?”, Lâm Chính hỏi.
“Sao mà không quen được? Tôi xếp thứ 9 trong bảng thiên kiêu, anh ta thứ 5 nên đương nhiên cũng có quen biết”, Băng Thượng Quân nói.
“Vậy sao?", Lâm Chính gật đầu.
“Thật không ngờ đường đường là thiên kiêu thứ 9 mà lại bái thần y Lâm làm thầy, trở thành con chó cho anh ta. Nực cười!", Trác Thần Võ lắc đầu, tỏ vẻ khinh thường Băng Thượng Quân.
“Anh..., Băng Thượng Quân tức lắm nhưng có Lâm Chính ở đây nên không dám phát tiết. Anh ta chỉ hừ giọng: “Trác Thần Võ, thầy ở đây nên tôi không so đo với anh. Có điều tôi cảnh cáo anh, bớt bớt lại, để ý lời ăn tiếng nói đấy. Nếu không lát nữa mà xui xẻo thì đừng trách tôi không nhắc trước".
“Băng Thượng Quân, đây là Yên Kinh. Tôi không cảm thấy là anh có thể làm gì được tôi đâu”, Trác Thần Võ vẫn khinh khỉnh.
“To gan!”, Băng THượng Quân và Chiếm Nhất Đao cùng quát lớn.
Lâm Chính ra hiệu cho họ im lặng. Chiêm Nhất Đao ngứa mắt lắm rồi. Ông ta nghiến răng, bước tơi: “Cậu Lâm! Người này quá láo, không thể để như vậy được. Hay là để tôi dạy dỗ cho cậu ta một bài học, để tránh cậu ta không biết mình là ai”.
“Không cần đâu. Anh ta đến là vì tôi mà”.
“Cậu Lâm, với thân phận của cậu sao phải động tay chứ? Tôi có thể giải quyết cậu ta chỉ bằng vài đường”, Chiêm Nhất Đao kiên quyết. Đừng thấy ông †a tuổi cao mà lầm, ông ta đương nhiên là ghét loại người như Trác Thần Việt rồi.
Trác Thần Việt nghe thấy vậy thì cũng tức lắm: “Cái ông già kia, ông có biết tôi là ai không mà dám ăn nói như thế? Nếu không phải vì thấy ông tuổi cao thì tôi đã đập ông rồi đấy?”
“Nếu đã vậy thì cậu ngại gì mà không đấu với tôi vài chiêu”
về phía Chiêm Nhất Đao.
Thế nhưng...Chiêm Nhất Đao vẫn không hề bị ảnh hưởng gì bởi luồng chân khí đó.
“Hả?", Trác Thần Võ chau mày.
“Sao? Có chút bản lĩnh vậy thôi à?”, Chiêm Nhất Đao tỏ vẻ khinh thường.