Nhìn ánh mắt Lạc Thiên đầy mong đợi, Lâm Chính do dự, vẫn trả lời.
“Vậy được, hôm nay tôi không dùng dáng vẻ của Lâm Chính ăn với cô nữa, hôm nay sẽ là bữa cơm riêng tư giữa Chủ tịch Lâm và cô Lạc”, Lâm Chính cười, đội mũ lên.
Vào đó chắc chẳn phải khiêm tốn một chút, nếu không, ở đây có nhiều người nổi tiếng như vậy, nếu Chủ tịch Lâm xuất hiện thì chẳng phải hiện trường sẽ bùng nổ hay sao?
Lâm Chính và Lạc Thiên dừng xe ở con phố gần đó, đi bộ vào trong, vô cùng khiêm tốn.
Nhưng người xinh đẹp ở đẳng cấp như Lạc Thiên đi đến đâu cũng sẽ được người khác chú ý.
Không ít người nhìn cô ấy, có người tự nhủ phải chăng đó là ngôi sao hay người nổi tiếng nào trên mạng.
Lạc Thiên không quan tâm, chỉ nói cười với Lâm Chính.
Hai người ngồi xuống ghế dài ở trước cửa, đợi gọi số.
Đương nhiên, cũng có không ít chợ đen đang bán số bàn ở đây.
Ở đây mà cũng có chợ đen, không thể không nói bản lĩnh của chợ đen trong nước quả thật lợi hại.
Nghe người bên cạnh nói, gần đây một số bàn đã có giá ba nghìn tệ, hơn nữa, số bàn phải đợi một tiếng mới đến lượt cũng lên đến một nghìn năm trăm tệ.
“Tôi nghe người ta nói, sau khi chợ đen xuất hiện, trong vòng một tháng số bàn đã bị đặt hết. Nếu không phải Bỉ Dực Lâu chỉ mở đặt trước trong tháng thì e là số bàn của năm nay đã bị người ta giật hết sạch”, Lạc Thiên cười nói.
“Đáng sợ thế thật sao? Vậy phải xem xem nhà hàng này có chỗ nào đặc biệt mới được”, Lâm Chính không khỏi lên tiếng.
“Số tiếp theo là đến chúng ta rồi”, lúc này Lạc Thiên xem đồng hồ, kích động nói.
Lâm Chính khẽ gật đầu, đi theo Lạc Thiên đến gần cửa, đợi gọi số.
Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc Âu phục bước nhanh tới.
“Chào anh chị, tôi ra giá ba nghìn, có thể nhường số của hai người cho tôi không?”, người đàn ông hạ giọng nói.
Ba nghìn tệ ở chợ đen có thể nói là giá cao.
Nhưng sao Lạc Thiên có thể nhường con số đó ra vì ba nghìn tệ?
“Xin lỗi, chúng tôi cũng muốn vào trong ăn, anh hỏi thử xem người khác có muốn nhường số hay không nhé”, Lạc Thiên lịch sự từ chối.
Người đàn ông nghe vậy nhíu mày: “Hay là... tôi tăng thêm một nghìn, thành bốn nghìn, nhường số lại cho tôi được không?”.
Người bên cạnh nghe vậy đều sửng sốt.
“Bốn nghìn tệ? Người anh em, anh muốn thì lấy của tôi này!”, người bên cạnh lấy số ra, cười nói: “Tôi chỉ lấy ba nghìn chín trăm tệ, được thì giờ giao dịch luôn”.
“Số của anh phải đợi bao lâu nữa?”, người đàn ông hỏi.
“Có lẽ phải đợi nửa tiếng nữa”.
“Vậy không được, tôi phải vào trong ngay”.
“Phải vào trong ngay? Bây giờ anh có tìm chợ đen cũng không mua được. Trừ khi hai người đẹp trai xinh gái này chịu bán cho anh”.
“Nên tôi mới tìm bọn họ mual”.
Người đàn ông mặc Âu phục nói: “Nếu cô còn không đồng ý thì tôi ra giá năm nghìn, thế nào?”.
“Tôi nói rồi, tôi không bán. Nếu anh muốn vào ăn thì mua số của người khác đi vậy”, Lạc Thiên hơi không vui.
“Năm nghìn không được thì sáu nghìn, sáu nghìn không được thì bảy nghìn, nếu không được nữa thì cô cho tôi cái giá, cô muốn bao nhiêu mới chịu bán?”, người đàn ông nói.
“Tôi đã nói rõ ràng với anh nhiều lần rồi, tôi không bán, dù anh có ra giá bao nhiêu đi nữa tôi cũng không bán!”, Lạc Thiên mất kiên nhẫn, giọng nói cũng lớn hơn.
Người đàn ông mặc Âu phục biến sắc, quan sát Lạc Thiên một lượt, lạnh lùng nói: “Tôi khách sáo thương lượng với cô là vì tôi tốt tính. Tôi cũng không sợ nói thật cho cô, hôm nay số bàn này cô bán thì bán, không muốn bán cũng phải bán, nếu không, tôi lo bữa cơm này của cô sẽ ăn không được vui đâu!”.
“Anh..”, Lạc Thiên biến sắc, vừa giận vừa sốt ruột chỉ vào người đàn ông đó: “Anh đang đe dọa tôi sao?”.
“Đúng, tôi đang đe dọa cô thì sao? Cô nghĩ số bàn này là tôi mua cho tôi sao? Cô sai rồi! Tôi mua cho sếp tôi, cô có biết sếp của tôi là ai không?”.
“Ai? Tôi cũng muốn xem thử xem!”, Lạc Thiên tức giận nói. Người đàn ông mặc Âu phục định lên tiếng,
bỗng nhiên ở đầu phố vang lên tiếng xôn xao.
Sau đó nhiều người chạy đến đầu phố, người đang chờ ở bên đó cũng đưa mắt nhìn sang.
Một chiếc xe Phantom màu trắng chậm rãi lái đến phía này.
Không ít người trông như nhà nhiếp ảnh chạy đến chỗ chiếc xe, không ngừng chụp.
Đèn flash sáng lên liên tục. Cứ như là ngôi sao nào đó ghê gớm.
Lâm Chính và Lạc Thiên cũng không khỏi nhìn sang.
“Ai mà rình rang vậy?”.
“Không biết! Nhưng biển hiệu xe này rất quen mắt, Giang A68888? Hình như là xe của Lưu Thiên Đường!”.
“Lưu Thiên Đường? Người nổi tiếng trên mạng có bảy mươi triệu fans ở Mộ Âm đó sao?”.
“Trời ạ, anh ta chạy đến đây check-in rồi à?”.
“Chậc chậc, chẳng trách lại rình rang như vậy. Nghe nói trước khi cậu ta thành người nổi tiếng thì là một cậu ấm nhà giàu. Hôm nay cậu ta đến Bỉ Dực Lâu, e là ngày mai lại lên hot searchl”.
“Lượng fans của anh ta rất khủng khiếp, hôm nay ăn, ngày mai dạo phố cũng có hàng vạn người theo dõi, cũng không biết anh ta có gì khác với người thường”.
“Haizz, cho nên anh ta mới là người nổi tiếng, còn chúng ta không phải.
Người ở bên đường xôn xao bàn tán, châu đầu ghé tai.
Không ít người lấy điện thoại ra quay phía này.
Xe chậm rãi dừng trước cửa Bỉ Dực Lâu, người đàn ông đòi mua số thứ tự của Lạc Thiên lập tức chạy lên phía trước, mở ô, kéo cửa xe ra.
Sau đó, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đeo kính đen bước xuống.
Người đàn ông vừa xuống xe, đèn flash ở xung quanh lóe lên điên cuồng, gần như không ngừng lại.
Mấy người nổi tiếng khác cũng vội vàng lia máy quay tới, nhân cơ hội tăng thêm độ hot.
“Các bạn ơi, có nhìn thấy không? Lưu Thiên Đường cũng đến đây rồi! Xem ra Bỉ Dực Lâu này đúng là không tầm thường!".
“Nào nào, quay ống kính về phía này. Lưu Thiên Đường đấy, mọi người có nhìn thấy không? Mọi người hãy nhấn theo dõi, lát nữa chúng ta sẽ lên Bỉ Dực Lâu cùng nhau ăn với Lưu Thiên Đường”.
Mấy người nổi tiếng phấn khởi, kích động trò chuyện với cư dân mạng trong phòng livestream.
Lưu Thiên Đường cười nhạt, không để ý đến những người khác, mà đi thẳng đến cửa Bỉ Dực Lâu.
“Sếp, vẫn chưa mua được số bàn”.
Người đàn ông che ô cho Lưu Thiên Đường nhỏ giọng nói.
“Sao? Không có số phù hợp à?”, Lưu Thiên Đường thắc mắc.
“Không phải, là người ta không chịu bán!”. “Không chịu bán?”.
Lưu Thiên Đường hơi bất ngờ: “Anh trả tiền ít quá sao?”.
“Sao có thể? Tôi bảo người ta tùy tiện ra giá, nhưng người ta không quan tâm đến tiền, chỉ là không muốn bán”.
“Sao anh lại vô dụng vậy? Bảo anh làm chút chuyện cũng không xong! Đồ vô dụng!”.
Lưu Thiên Đường khẽ giọng mắng chửi, hỏi: “Số bàn đang ở trong tay ai?”.
“Chào cô, tôi là Lưu Thiên Đường. Xin được mạo muội hỏi, cô có bán số thứ tự trong tay cô
không? Tôi sẽ trả số tiền mà cô mong muốn”, Lưu Thiên Đường cười híp mắt nói.
Trong lúc anh ta nói, vô số ống kính xung quanh đều chĩa về phía này.