Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2030: Tôi muốn ông ta làm trâu làm ngựa




 

“Thật sao?”, Chiêm Hùng mừng lắm, vội vàng bước lên hỏi: “Ai giải được? Mau để người đó cứu giúp bố tôi”.

“Tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Thật sao?”, vậy cầu xin cậu mau giải độc giúp bố tôi. Chỉ cần cậu có thể giải độc được cho ông ấy thì có bắt tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng bằng lòng”.

“Anh làm trâu làm ngựa có tác dụng gì chứ? Tôi không có hứng thú với anh”.

Lâm Chính lắc đầu, sau đó chỉ về phía Chiêm Nhất Đao: “Tôi muốn ông ta làm trâu làm ngựa cho tôi”. “Cái gì?"

Tất cả đều sững sờ. Chiêm Nhất Đao cũng bất ngờ, ông ta cười khổ: “Người anh em, tôi đã là một kẻ tàn phế rồi, sống cũng không được bao lâu nữa. Cậu muốn tôi làm trâu làm ngựa cho cậu làm gì? Tôi mà đồng ý thì cậu cũng giống như nuôi một kẻ tàn phế mà thôi”. 

“Ông không cần quan tâm điều đó, tôi chỉ hỏi ông có đồng ý hay không”, Lâm Chính nghiêm túc đáp lại.

Chiêm Nhất Đao chau mày: “Người anh em...cậu thật sự có thể chữa trị được cho tôi sao?”

“Có niềm tin”, Lâm Chính nói.

Mặc dù nghe anh nói đầy tự tinh nhưng Chiêm Nhất Đao vẫn cảm thấy nghi ngờ. Ông ta suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Nếu như cậu thật sự có thể chữa trị cho tôi thì cái mạng này của tôi giao cho cậu. Tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu, thế nào?”

“Vậy là ông đồng ý đúng không?”

“Tôi chưa bao giờ nói lời mà không giữ lời”, Chiêm Nhất Đao trầm giọng.

“Tốt”.

Lâm Chính gật đầu: “Cùng tôi về thôi. Ở đây điều kiện không đủ, sau khi về thì tôi có thể chữa trị cho ông”.

“Được”, Chiêm Nhất Đao đồng ý ngay.

“Bố, có khi nào có lừa đảo không?”, Chiêm Hùng lo lắng hỏi. 

“Ngốc này, người ta nếu mà muốn hại chúng ta thì hà tất phải làm vậy, chỉ cần ra tay là được thôi mà”, Chiêm Nhất Đao thầm chửi.

“Điều này..”, Chiêm Hùng á khẩu.

“Con lớn thế rồi mà vẫn ngốc thế. Võ công không học được thì cũng thôi mà, sợ rằng hương hỏa nhà họ Chiêm đến con thì bị đoạn mất thôi”, Chiêm Nhất Đao giận sắt không rèn được thành thép.

Chiêm Hùng mặt đỏ linh căng, không dám phản bác.

Sau khi đã thỏa thuận, Lâm Chính lập tức bảo Mã Hải sắp xếp xe đưa Chiêm Nhất Đao về học viện Huyền Y Phái.

Trên xe...

“Xin hỏi cậu tên là gì?”

“Lâm Chính”.

“Vị này là chủ tịch Lâm của Dương Hoa, mọi

người chưa từng nghe qua sao?”, Mã Hải tò mò hỏi ông ta. 

Chiêm Nhất Đao lắc đầu: “Tôi ở làng chài đã lâu, chỉ vì muốn trốn kẻ địch, yên tâm dưỡng bệnh nên không biết nhiều chuyện bên ngoài”.

“Hóa ra là vậy”.

“Cậu Lâm, tôi đi với cậu nhưng lịch trình của tôi hi vọng được cậu bảo mật, nếu không sẽ khiến kẻ địch gây thêm phiền phức”.

“Yên tâm, tôi sẽ cho người giữ bí mật”.

Lâm Chính gật đầu. Tình hình của Giang Thành hiện tại rất phức tạp. Tai mắt khắp nơi. Dù Chiêm Nhất Đao không nói thì Lâm Chính cũng định che giấu thân phận cho ông ta. Dù sao thì người này cũng là một người không hề tầm thường.

Về tới Huyền Y Phái, Lâm Chính lập tức bảo Tân Bách Tùng sắp xếp những điều kiện tốt nhất để chữa trị cho Chiêm Nhất Đao. Anh cũng đích thân châm cứu cho ông ta.

Chiêm Nhất Đao thì cũng không hi vọng gì nhiều. 

“Tôi hành tẩu giang hồ đã nhiều năm, loại người nào cũng từng gặp qua. Nói thật, trước khi tới làng chài, tôi từng gặp ba vị thần y tuyệt đỉnh vậy mà họ cũng phải bó tay đối với độc tố trên người tôi. Người anh em, tôi thấy lần này cậu cũng chỉ lãng phí công sức mà thôi”, thấy Lâm Chính đang nghiêm túc châm cứu hai chân thì Chiêm Nhất Đao bèn lên tiếng.

Lâm Chính không nó gì. Chiêm Nhất Đao thở dài. Lúc này, cửa được đẩy vào, ngay sau đó Nguyên Tỉnh tức tốc chạy tới.

“Giáo chủ, thần đao đâu? Thần đao ở đâu?”, Nguyên Tỉnh hét lớn, trông vô cùng kích động.

“Đừng nóng”, Lâm Chính chau mày, trầm giọng. Nguyên Tinh thấy vậy bèn im lặng.

Ông ta vội vàng di chuyển ánh mắt từ Lâm Chính sang Chiêm Nhất Đao. Thấy bộ dạng của ông ta, Nguyên Tinh bất ngờ: “Giáo chủ, đây...là Chiêm Nhất Đao sao?”

“Ừm”, Lâm Chính đáp lại, tiếp tục châm cứu.

“Các hạ là...?”, Chiêm Nhất Đao nhìn Nguyên Tinh bằng vẻ tò mò. 

“Tôi là Nguyên Tinh, thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo".

Còn ít tuổi như vậy mà đã trở thành Đông Hoàng Thần Quân rồi à? Thật không thể tin được...

Lúc này, một cơn đau từ chân ông ta trỗi dậy. Chiêm Nhất Đao vô thức co người, hai chân run bắn lên. Ông ta thu chân lại theo bản năng. Ông ta còn định nói gì đó nhưng lúc này cả người như bị sét đánh, ông ta vội nhìn xuống chân của mình: “Chân...chân của tôi...” 

“Sao...có cảm giác rồi phải không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Chiêm Nhất Đao không nói gì, chỉ rưng rưng nước mắt và siết chặt nắm tay...