"Hử?".
Người phụ nữ nhíu mày, nhìn về phía chủ nhân chiếc Ford kia.
Chủ xe lại gần, liếc về phía bên này, vừa khéo nhìn thấy thi thể của Trịnh Mã dưới đất.
Mọi người nhíu mày. Người này chán sống sao?
Nhìn thấy thi thể thì còn có thể sống được chắc?
"Đang lái xe yên lành lại chạy tới hóng hớt, oắt con, coi như cậu xui xẻo", một người đứng bên cạnh người phụ nữ lạnh lùng hừ mũi, sau đó nháy mắt với tên vệ sĩ cầm súng kia.
Tên vệ sĩ hiểu ý, lập tức giơ súng lên chĩa về phía người kia.
Pằng!
Họng súng phun ra tia lửa, trong bóng tối nhìn rất chói mắt.
Một viên đạn bay thẳng về phía người kia. Nhưng... người đó chỉ hơi nghiêng người. Vèol
Viên đạn sượt qua bả vai, bắn vào khoảng không.
"Tài bắn súng của cậu trở nên kém cỏi từ bao giờ vậy? Chưa ăn cơm à đồ vô dụng?", người đứng bên cạnh người phụ nữ vô cùng bất mãn, mắng người bắn súng.
Tay súng kia có chút ngạc nhiên, lại giơ súng lên, chuẩn bị bóp cò.
Nhưng đúng lúc này, người phụ nữ lên tiếng.
"Đừng lãng phí đạn nữa, thứ này đối với Thương Minh còn có chút tác dụng, nhưng đối với người này thì vô ích".
Bà ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhưng bọn họ nhanh chóng ý thức được gì đó, ai nấy trở nên cảnh giác.
"Cậu là ai vậy?", người phụ nữ nhìn người mới đến, hỏi.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là bà, minh chủ của Thương Minh, Bạch Họa Thủy!", người kia tiến lại gần, bình thản nói: "Làm phiền Bạch minh chủ đi cùng tôi một chuyến!".
"Cậu không xưng tên báo họ, nhưng lại bắt tôi đi theo, cậu nghĩ có khả năng này sao?", Bạch Họa Thủy lắc đầu đáp.
Bà ta vừa dứt lời, tất cả những người xung quanh đầu lập tức hành động, bao vây chặt chế người kia.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo vèo vèo...
Rất nhiều tiếng xé gió vang lên.
Sau đó tất cả những người đang bao vây người kia đều đứng im bất động.
"Hử?", Bạch Họa Thủy nhíu mày. "Các cậu còn ngây ra đó làm gì hả? Bắt hắn
lại!", người đàn ông bên cạnh Bạch Họa Thủy quát lớn.
Nhưng đám người này vẫn bất động như một bức tương.
Người đàn ông ngạc nhiên.
Dường như Bạch Họa Thủy nhận ra gì đó, đang định lên tiếng.
"Là châm bạc".
Đẳng sau bà ta có một bà lão da nhăn tóc bạc không biết xuất hiện từ đâu ra.
Bà lão chống gậy, mặc áo bào màu nâu, nhìn có vẻ vô cùng yếu ớt, dường như một trận gió cũng có thể thổi bay, nhưng những người xung quanh Bạch Họa Thủy đều biết trong cơ thể yếu ớt của bà lão này ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp đến mức nào.
Dù sao, bà ta cũng là người chịu trách nhiệm cho sự an toàn của Bạch Họa Thủy.
"Châm bạc? Lẽ nào người của tôi đã bị châm bạc điểm huyệt sao?".
Bản thân Bạch Họa Thủy cũng có chút ngạc. nhiên.
"Minh chủ, người này nhằm vào cô, tôi đề nghị cô hãy rời đi trước, để tôi đối phó cho", bà lão nói, rồi tiến thẳng về phía người kia.
Bạch Họa Thủy không chút do dự, xoay người định lên xe.
Nhưng bà ta vừa lại gần xe.
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang bỗng giáng từ trên trời xuống, bổ thẳng vào chiếc xe con trước mặt Bạch Họa Thủy.
Chiếc xe lập tức tan tành xác pháo, rồi phát nổ.
"Hử2?".
Bạch Họa Thủy nhíu mày.
Mấy bóng dáng xông tới trước mặt bà ta, chặn luồng sóng xung kích sinh ra từ vụ nổ giúp bà ta.
"Không ổn rồi!"
"Có cao thủ!".
"Bảo vệ minh chủi!".
Những người còn lại kinh hoàng thất thố, vội vàng rút súng mang theo người ra, dựa lại gần Bạch Họa Thủy.
Đồng thời, những võ sĩ bảo vệ trong tối cũng hiện thân, đứng xung quanh bà ta.
Bà lão định tiến về phía người kia cũng khựng lại, liếc đôi mắt già nua đục ngầu về bốn phía xung quanh, nhỏ giọng cười nói: "Ha ha ha, xem ra có không ít kẻ thú vị mò đến. Minh chủ, tối nay có vẻ náo nhiệt lảm đấy!".
"Tôi không rảnh ở lại đây quá lâu, nhanh chóng giải quyết đi", Bạch Họa Thủy mặt không cảm xúc nói.
"Yên tâm, minh chủ cứ giao cho tôi”.
"Đúng rồi, bắt sống kẻ cầm đầu, sau đó đưa về. Tôi muốn thẩm vấn xem rốt cuộc là kẻ nào ăn gan hùm uống mật báo, dám đối đầu với Thương Minh chúng ta".
"Tuân lệnh!".
Bà lão cười nói, rồi dẫn các võ sĩ tiến về phía đám người này.
"Lên!".
Một tiếng hô vang lên, tất cả người bên phía bà lão đều ùa tới.
Đằng sau người đàn ông cũng có mấy người xông tới, rút trường kiếm ra hỗn chiến với đám người này.
Bà lão hơi ngẩn ra, dựa vào ánh trăng yếu ớt nhìn những người khoác áo choàng, tay cầm kiếm
đứng thẳng tắp kia, hơi thở như ngừng lại.
"Đội phán quyết Thiên Khải?", Bạch Họa Thủy kêu lên.
Hóa ra những người bỗng dưng xuất hiện này chính là đội phán quyết Thiên Khải mất tích đã lâu...