Phịch!
'Tô Nhu ngã ngồi trên đất, sắc mặt trắng nhợt đến dọa người, cả người không kìm được mà run rẩy.
Lâm Chính vội vàng dìu cô dậy.
“Làm sao đây? Làm sao đây?”.
'Tô Nhu không khống chế được nữa, tinh thần như đã suy sụp, bật khóc thành tiếng.
Cả đời cô chưa từng đối diện với áp lực lớn như vậy!
Dù công ty có đóng cửa cũng không đến mức đói
Nhưng lần này lại liên quan đến tất cả những thứ thuộc về cô.
Làm sao cô có thể chịu nổi?
“Tiểu Nhu, cô hãy bình tĩnh, nói tôi nghe rốt cuộc Thương Minh muốn gì? Cô nói bọn họ đến đây vì cô và tôi, rốt cuộc là ý gì? Người của Thương Minh muốn cô đến gặp ông ta... lại là vì cái gì?”, Lâm Chính hạ giọng hỏi.
“Chủ tịch Lâm, thật ra người của Thương Minh đến tìm tôi chủ yếu là vì anh!”, Tô Nhu thút thít nói.
“Tôi?”.
“Đúng, ông ta và Long Giang Phong đều đang tìm anh! Nhưng lúc trước anh không ở Giang Thành, bọn họ đã đến tìm tôi!".
“Tìm tôi?”.
Lâm Chính nhíu mày.
Chẳng lẽ người của Thương Minh cũng đến điều tra chuyên của đội phán quyết Thiên Khải và
người tuyệt phạt giống như Long Giang Phong?
Nếu vậy thì chẳng phải làm chuyện dư thừa hay sao?
Long Giang Phong đã bắt tay điều tra, sao còn phái người của Thương Minh đến đây?
Hơn nữa, Thương Minh chủ yếu là kinh doanh, chuyện người tuyệt phạt và đội phán quyết Thiên Khải rõ ràng là chuyện của võ giả, bảo bọn họ đến đây phải chăng không phù hợp cho lắm?
Hơn nữa, hình như người Thương Minh còn chưa biết chuyện Long Giang Phong bị Lâm Chính dạy cho một bài học, có lẽ bọn họ không phải cùng một mục đích.
“Bọn họ tìm tôi làm gì?”. “Yêu cầu anh giao ra quyền điều hành Dương Hoa, giao ra mọi thứ anh đang nắm giữ, kể cả
những phương thuốc đó..., Tô Nhu nói.
“Nói trắng ra là bắt tôi khuất phục bọn họ?”, Lâm Chính nheo mắt hỏi.
“Không..”, Tô Nhu đau khổ lắc đầu: “Tôi không cảm thấy bọn họ có ý bắt anh khuất phục. Có lẽ sau khi bọn họ có được mọi thứ của anh...”.
“Sẽ tiêu diệt tôi?”, Lâm Chính đanh giọng, khẽ nói.
Tô Nhu không lên tiếng.
Nếu bọn họ chỉ bắt Lâm Chính khuất phục thì cô đã khuyên Lâm Chính cúi đầu. Trước mặt nhân vật lớn như vậy, sao có thể chống đối lại bọn họ? Giữ mạng mới là điều quan trọng nhất.
Thời khắc này, Lâm Chính đã hiểu ra mọi chuyện.
“Người của Thương Minh không tìm được tôi xong lại tìm đến cô, nói cô liên hệ với tôi, khuyên tôi giao các phương thuốc đó và những thứ quý hiếm của Dương Hoa cho bọn họ đúng không?”.
“Người Giang Thành đều cho rằng tôi và anh có quan hệ rất thân thiết, người của Thương Minh không tìm được tung tích của anh thì đương nhiên sẽ tìm đến tôi. Chủ tịch Lâm, tôi nói thật, nếu không phải Thương Minh ham muốn mấy phương thuốc trong tay anh, e rằng bọn họ đã bắt tay hành động khiến Dương Hoa biến mất! Đến nước này rồi, chúng ta không còn đường nào khác để đi, mọi thứ đều trở thành kết cục định sẵn!”.
Tô Nhu nói một hồi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại rơi nước mắt.
Mọi thứ cô liều mạng nỗ lực, cố gắng hết sức để có được, và cả đế quốc thương nghiệp to lớn mà Chủ tịch Lâm tốn bao nhiêu công sức xây dựng nên có thể sẽ biến mất vì một câu nói của người khác.
Trên đời này lại có sự bất công đến vậy sao?
Cô không cam tâm, nhưng lại không thể làm gì được...
“Chủ tịch Lâm, đến nước này chỉ có một con đường có thể đi. Anh hãy mang theo tất cả mọi thứ, đi cùng tôi đến gặp người của Thương Minh, giao hết mọi thứ cho họ, cầu xin người đó giơ cao đánh khẽ, ít nhất tha cho chúng ta một mạng, anh thấy thế nào? Chỉ cần giữ được mạng, những thứ khác sau này chúng ta có thể kiếm lại được!”, Tô Nhu quay đầu, rơm rớm nước mắt nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính im lặng một lúc lâu, gật đầu nói: “Được! Tôi sẽ bảo Mã Hải sắp xếp, cô dẫn tôi đi gặp người của Thương Minh đi”.
“Được! Thời gian không còn nhiều nữa”.
Tô Nhu xem đồng hồ, yếu ớt nói, sau đó kéo Lâm Chính ra khỏi phòng bệnh.
Cô không còn bao nhiêu sức lực, mỗi bước đi đều phải thở hổn hển.
Cô đang sợ hãi!
Sợ hãi tột cùng.
Lâm Chính nhìn cô thật sâu, không lên tiếng.
Sau khi lên xe, hai người đến thẳng mái đình bên sông.
Trên đài ngắm cảnh ven sông ở phía trên cùng mái đình, một người đàn ông chải tóc ngược ra sau, mặc Âu phục phẳng phiu đang ngồi đó uống cà phê.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng, tay đeo đồng hồ Rolex màu đen bản giới hạn trị giá ba mươi triệu tệ, trên người mặc Âu phục được may thủ công bởi nhà thiết kế nổi tiếng nước Ý. Cả người có cảm giác vô cùng xa hoa, nhưng cảm giác xa hoa đó đặt lên người ông ta lại không thấy có gì bắt mắt.
Bởi vì thứ nổi bật nhất của người đó chính là khí chất!
Loại khí chất vừa sinh ra đã đứng ở trên cao!
Đến nỗi những người phụ nữ xung quanh bị người đàn ông này làm si mê mà không dám tiến tới bắt chuyện.
“Ồ? Cô Tô, cô đến rồi à? Tốt lắm!”
Người đàn ông như nhận ra Tô Nhu đã đến, khế gật đầu, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.
“Ông Dịch, chào ông”, Tô Nhu hơi run rẩy nói. “Ừ”, người đàn ông khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn sang người đàn ông đeo kính đen đi bên cạnh Tô
Nhu: “Người này là?”.
“Chủ tịch Lâm của... Dương Hoa”, Tô Nhu thận trọng giới thiệu.
“ồn. Người đàn ông sửng sốt.
“Chào ông”, Lâm Chính gỡ kính đen xuống, nhìn ông ta, không biểu lộ cảm xúc gì.
“Nghe rõ? Ông Dịch không hỏi tôi có đồng ý hay không à?”, Lâm Chính hỏi.
“Cái đó không cần phải hỏi”. “Wì sao?”.
“Bởi vì cậu không có lựa chọn”, Dịch Tiên Thiên uống cà phê, hờ hững nói.