Đây là khái niệm gì?
Nói vậy chẳng khác nào thủ đoạn của người đó gấp mười ba lần thần y Khâu!
Mọi người hít ngược một hơi. Hai bố con Long Hâm khó mà chấp nhận được.
Trên đời này còn có y thuật của ai có thể vượt qua thần y Khâu? Lại còn vượt nhiều như vậy?
Hơn nữa... người đó mới chỉ là một đứa nhóc hơn hai mươi tuổi...
Đừng nói tới bố con Long Hâm không chấp nhận được, chỉ sợ chuyện này đồn ra ngoài, trong
đại hội không có mấy ai có thể chấp nhận được.
“Thế thần y Khâu, ông... giải được độc này không?”, Long Hâm nghiêm túc hỏi.
“Giải thì giải được, nhưng mà...
“Nhưng gÌ?”.
“Nhưng thời gian không đủ, nguy hiểm cũng rất lớn! Vì quá trình người đó hạ độc rất phức tạp, muốn giải độc thì phải điều chỉnh lại chức năng trong cơ thể đã bị người đó làm rối loạn. Với tốc độc của tôi hiện nay, ít nhất cũng phải cần mười ngày, mà nhìn tình trạng của Long Giang Phong, e rằng khoảng bảy ngày là sẽ phát độc mà chết, đến lúc đó, thần tiên cũng khó cứu”.
“Hả? Chuyện đó...", Long Hâm ngạc nhiên.
Long Giang Phong sợ đến mức quỳ thẳng xuống đất, ôm đùi thần y Khâu khóc lớn: “Thần y Khâu! Thần y Khâu! Ông phải cứu tôi! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!”.
“Thần y Khâu, dù có thế nào, xin ông hãy cứu lấy con trai tôi. Nếu có thể bảo đảm con trai tôi không còn gì đáng lo, Long Hâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho ông!", Long Hâm cũng cúi người thật sâu, nước mắt tràn mi.
Đứa con trai của ông ta không thể có chuyện gì được, nếu không, hương hỏa của nhà họ Long sẽ bị đứt.
“Cứu cũng không phải không có cách, nhưng như tôi đã nói, nguy hiểm rất lớn. Tôi phải dùng Thiên Hương Thảo kéo dài mạng sống cho cậu ta, quá trình ba ngày. Nhưng dược hiệu của Thiên Hương Thảo không ổn định, không thể bảo đảm nhất định có thể kéo dài sinh mạng cho cậu ta ba ngày. Nếu trong vòng ba ngày xuất hiện vấn đề gì, Thiên Hương Thảo không có hiệu quả cắt đứt mệnh mạch, vậy thì... không còn cách nào cứu”, thần y Khâu nói.
Sắc mặt bọn họ lập tức trằng bệch.
“Không có cách nào khác hay sao? Chẳng lẽ không có dược vật nào ổn định hơn Thiên Hương 'Thảo?”, Long Hâm vội hỏi.
“Dược vật ổn định hơn Thiên Hương Thảo? Hừ, ông có biết Thiên Hương Thảo là cây thuốc ở cấp bậc nào không? Đó là do một người tặng tôi, e rằng trên đời này chỉ có một cây. Long Hâm, tôi niệm tình ông từng giúp tôi nên mới lấy Thiên Hương Thảo ra, bằng không, ông nghĩ ai cũng có thể dùng được loại thần dược này sao?”, thần y Khâu nói.
Long Hâm há miệng, không biết nên nói gì mới phải.
“Thế nên... con trai tôi muốn sống sót chỉ trông chờ vào vận may?”.
“Đại nhân, ông không cần lo, cậu chủ hồng phúc †ề thiên, chắc chắn sẽ không sao cả”, người bên cạnh vội nói.
“Không sao? Ông nói không sao là không sao? Hay là tôi nói thần y Khâu cũng làm cho ông?”, Long Hâm tức giận nói.
Người đó sợ đến nỗi tái mặt, run rẩy không dám lên tiếng.
“Bố! Con không muốn chết! Con vẫn chưa muốn chết! Cầu xin bố hãy cứu con! Cầu xin bố!”, Long Giang Phong khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Thứ vô dụng! Vô dụng như vậy sau này làm sao ở lại đại hội?”, Long Hâm tức giận.
“Long đại nhân, thật ra còn một cách nữa có thể cứu được tính mạng của con trai ông một trăm phần trăm!”, lúc này thần y Khâu đột nhiên nói.
Ông ta dứt lời, hai bố con Long Hâm lập tức lên tinh thần, vội hỏi: “Cách gì?”.
“Rất đơn giản, đi tìm thần y Lâm đó, nhờ cậu ta giải độc cho Long Giang Phong, vậy mới có thể giúp. Long Giang Phong khỏi hẳn, không còn nguy hiểm tính mạng”, thần y Khâu nghiêm túc nói.
“Hả?”. Long Giang Phong sửng sốt. Long Hâm cũng nhíu chặt mày.
Ông ta im lặng một lúc, hạ thấp giọng hỏi: “Thần y Khâu, chuyện này có thích hợp không?”.
“Nếu các người có thù oán gì sâu đậm với cậu ta thì chắc chắn không thích hợp, nếu không có thì vì sao không thử xem?”.
“Có lý!".
Long Hâm suy nghĩ một lúc, nghiêm túc gật đầu, nói: “Nếu vậy thì được, cứ đi chuyến này vậy! Trương Khải!”.
“Đại nhân!”, một người đàn ông vội tiến lên.
“Cậu đi cùng cậu chủ đến Giang Thành tìm thần y Lâm, để cậu ta giải độc cho cậu chủ! Nói với cậu ta, nếu chịu giải độc cho Giang Phong thì chuyện trước kia coi như xóa bở”, Long Hâm không biểu lộ cảm xúc, nói.
“Vâng!”, Trương Khải lập tức chắp tay đáp.
“Bố, con cũng phải đi sao?”, Long Giang Phong sốt ruột, vội lên tiếng.
“Con không đi thì làm sao giải độc?”.
“Nhưng bắt con phải hạ mình trước kẻ đó... Con... con... chẳng phải con sẽ mất hết mặt mũi?”, Long Giang Phong lắp bäp, cực kỳ không muốn đi.
Bốp!
Long Hâm thẳng tay tát hắn một cái.
Long Giang Phong bị tát liên tục lùi về sau, trên mặt in rõ dấu tay.
“Bố, sao bố đánh con?”, Long Giang Phong mở †o mắt, vô cùng ấm ức.
Tao đánh mày là còn nhẹ đây! Mày còn không rõ hiện trạng hay sao? Mạng mày nằm trong tay người ta, người ta bắt mày dập đầu thì mày cũng phải dập. Lẽ nào mày không cần mạng nữa sao?”, Long Hâm lớn tiếng mắng chửi.
“Bố, con...”, Long Giang Phong muốn khóc.
“Mau cút đi!”, Long Hâm chửi, đạp hắn một đạp.
Long Giang Phong suýt chút nữa ngã ra đất, kêu lên oai oái.
“Thần y Khâu, lần này xin cảm ơn ông. Ân tình của ông, Long Hâm xin ghi nhớ, cũng không làm phiền ông nữa”, Long Hâm chắp tay, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc đó, thần y Khâu lên tiếng: “Long đại nhân, chuyện này e rằng không dễ như ông nghĩ”.
Long Hâm sửng sốt: “Là sao?”.
“Thần y Lâm này y thuật trác tuyệt, không thua kém gì tôi, tất nhiên là cao nhân ở bên ngoài. Nếu là cao nhân ở bên ngoài thì chắc chắn cũng rất cao ngạo. Ông để Long Giang Phong đi, tôi đoán hơn phân nửa sẽ tay không quay về, lãng phí thời gian. Nếu làm lỡ thời gian giải độc, e rằng tính mạng sẽ không bảo đảm”.
“Chuyện này... phải làm sao mới tốt?”.
“Theo tôi thấy, lần này ông phải đích thân đi một chuyến”, thần y Khâu nói.
Long Hâm sửng sốt, bỗng hiểu ý của thần y Khâu.
Ông ta hít sâu một hơi, gật đầu: “Được! Nếu đã như vậy thì tôi sẽ đi một chuyến!”.
“Bố... bố là người của đại hội, sao có thể cúi đầu trước người của thế tục?”.
“Im miệng! Nếu không phải vì con, sao bố phải làm vậy? Đi”.
“Bố...
Bệnh viện thành phố Giang Thành. Trong phòng bệnh.
Lạc Thiên và Tô Nhu đã được băng bó vết thương xong.
Lạc Thiên đã nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng Tô Nhu lại đầy tâm sự, đứng ở trước cửa nhìn trời đêm.
“Tiểu Nhu, không cần lo lắng, tất cả mọi chuyện tôi sẽ giải quyết”, Lâm Chính đi tới, bình tĩnh nói.
“Cảm ơn anh, Chủ tịch Lâm, nhưng lần này e là anh chưa chắc có thể đối phó được”, Tô Nhu nhỏ giọng đáp.
“Ồ? Chắc cô hiểu rất rõ về tôi, mọi thứ ở Giang Thành không có gì mà tôi không đối phó được, cô còn sợ cái gì?”, Lâm Chính kỳ quái hỏi.
“Phải, mục đích bọn họ đến đây là vì anh và tôi..", Tô Nhu ngân ngấn nước mắt, đau khổ nói.