Lâm Chính dừng lại ở một trấn nhỏ bên ngoài núi. Bên trong nhà nghỉ ở trong thôn, anh nhìn thấy Liễu Như Thi vẫn còn đang hôn mê
Có điều hiện tại cô ấy đã hồi phục không ít, hơi thở và mạch đều ổn định hơn. Với những loại thuốc tốt mà Lâm Chính cung cấp, cô gái này đã hồi phụ được bảy, tám phần rồi. Chắc chẳng bao lâu nữa là cô ấy có thể tỉnh lại.
Lâm Chính thở phào, thuê một phòng và ngủ lăn lóc. Cuộc chiến này đúng là quá mệt mỏi. Nhưng cũng may là kết quả cũng ổn. Không chỉ lấy lại được 10 giọt Lạc Linh Huyết mà còn lấy luôn được ba giọt của Mạc Tâm.
Giờ những gì anh cần làm là nâng cao sức mạnh cơ thể để ổn định súc mạnh của Lạc Linh Huyết. Đám người Thiên Diệp cũng không vội rời đi. Bọn họ vẫn muốn nói chuyện với Lâm Chính bèn thuê một phòng ở bên cạnh.
Ngày hôm sau, trong trấn nhỏ còn có thêm không ít người của thiên cung. Bọn họ ngồi uống trà ở một quán bên cạnh.
“Lâm Chính, chúng ta nói chuyện đi”, Thiên Diệp nhìn đám đệ tử của thiên cung ở bên ngoài bèn lên tiếng.
“Việc gia nhập Tử Huyền Thiên thì không cần nói nữa, vì tôi không có hứng thú. Lâm Chính uống một ngụm trà, thản nhiên lên tiếng.
“Lâm Chính, tôi biết cậu không có hứng thú. Nhưng giờ tình hình của cậu không được lạc quan cho lắm. Tôi nói thế này vậy, thiên cung Trường Sinh nhất định sẽ tìm cậu. Cậu có trong tay nhiều Lạc Linh Huyết như vậy, Mạc Tâm được nhiên sẽ không từ thủ đoạn để cướp lại. Tôi thừa nhận Lạc Linh Huyết rất mạnh nhưng đối đầu với cả một thế lực như thiên cung thì cậu cũng khó mà thoát được”.
Nói tới đây, Thiên Diệp sà tới, khẽ lên tiếng: “Đối với thiên cung Trường Sinh, chắc chắn là cậu biết rõ hơn tôi. Lần này Mạc Tâm không kịp phản ứng nên mới vậy. Nếu như bà ta có sự chuẩn bị, dùng tới cấm thuật đặc biệt của thiên cung kết hợp với sức mạnh của đám cao thủ thì e rằng cậu không có y vọng có thể chống lại được đâu”.
Thiên Diệp không hề đe dọa. Đúng là 33 giọt Lạc Linh Huyết khiến người ta phải kinh hãi nhưng đối với thiên cung thì chưa chắc. Thiên cung Trường Sinh khiến người khác phải kiêng dè không phải vì y thuật của họ mà là vì họ nắm giữ những cấm thuật cổ xưa.
Đây mới là thứ thật sự khiến người ta có thể phá vỡ mọi giới hạn. Nếu để cho Mạc Tâm có đủ thời gian thì bà ta có thể phát huy năng lực của 40, 50 giọt Lạc Linh Huyết. Đây chính là điều khiến người ta kinh sợ bà ta.
“Vì vậy Lâm Chính, ý của tôi là cậu gia nhập Tử Huyền Thiên trước. Nếu như thiên cung tìm tới cậu thì Tử Huyền Thiên chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Như vậy cậu cũng không phải chiến đấu một mình. Vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”, Thiên Diệp lên tiếng.
Chấn Hám Sơn ở bênh cạnh cũng nhìn chăm chăm Lâm Chính bằng vẻ kỳ vọng. Thế nhưng Lâm Chính vẫn lắc đầu: “Thiên phó chưởng môn, tôi biết ý của ông. Nhưng tôi nói rồi, tôi không có hứng thú với Tử Huyền Thiên. Hơn nữa tôi cũng có việc cần làm, sẽ không lãng phí thời gian ở Tử Huyền Thiên làm gì".
Đám đông cảm thấy thất vọng.
“Có điều đồ đệ của tôi vẫn ở Tử Huyền Thiên, vì vậy tôi có thể hứa với các ông, nếu Tử Huyền Thiên gặp phải rắc rối không thể giải quyết được thì có thể tới tìm tôi", nói xong, Lâm Chính đưa một số mẩu giấy có số điện thoại ra.
Lâm Chính vốn không quan tâm tới đám người này, vì dù sao tiếp xúc với những tông môn quá lớn như thế này thì rắc rối sẽ càng nhiều hơn. Tuy nhiên do Chấn Hám Sơn và Thiên Diệp cũng từng xông pha để cứu anh nên Lâm Chính cũng cảm động.
Nghe thấy vậy Thiên Diệp và Chấn Hám Sơn vui mừng lắm, vội nhận lấy: “Được, Lâm Chính, cậu đã nói vậy thì chúng tôi cũng không làm khó cậu nữa. Đây là số của tôi, nếu cậu gặp rắc rối gì thì cũng có thể liên hệ với chúng tôi”, Thiên Diệp mỉm cười, vội vàng viết ra số điện thoại của mình.
Có được số điện thoại, Thiên Diệp và Chấn Hám Sơn hào hứng rời khỏi trấn nhỏ. Bọn họ thấy giờ quan trọng nhất là bảo vệ cho tốt đồ đệ Vệ Tân Kiếm của Lâm Chính. Chỉ cần Lâm Chính còn nhận mặt người đồ đệ đó thì sẽ vẫn có mối liên hệ với Tử Huyền Thiên.
“Sau khi trở về, lập tức bảo chưởng môn nhận Vệ Tân Kiếm làm đệ tử nhập thất và bồi dưỡng cho tốt. Đại hội lần này phải dựa vào Lâm Chính nhiều rồi”.
“Vâng, phó chưởng môn”.
Sáng sớm ngày hôm sau, lâm Chính gọi một chiếc xe cứu thương tới đưa Liễu Như Thi về Giang Thành. Bọn họ cởi bỏ lớp ngụy trang. Người của thiên cung cũng không thể nào nhận ra được nữa.
Lâm Chính mang 33 giọt Lạc Linh Huyết cùng về Giang Thành. Lúc này anh vẫn còn đang rất lo lắng cho Liễu Như Thi. Thương thế của cô ấy đã hồi phục, phần còn lại là dưỡng thương.
Lâm Chính cũng lo về vấn đề Đại Hôi, không biết có vấn đề gì không. Dù sao đội phán quyết Thiên Khải cũng biến mất ở Giang Thành. Mặc dù đã đổ tội lên đầu cốc chủ nhưng cốc chủ cũng bị Lâm Chính xử lý rồi, e rằng tới khi đó đối phương sẽ dồn sự điều tra lên Dương Hoa mất.
“Cái gì?” Lâm Chính thất kinh: “Rốt cuộc sao vậy?”
“Giờ tôi không giải thích được. Tôi nói cho cậu biết, Tô Nhu đang ở đỉnh tòa nhà Trung Ương, giờ con bé muốn gặp cậu. Nếu cậu không cứu được nó...thì...thì tôi sẽ liều cái mạng già này với cậu. Tối sẽ bắt cậu phải đền mạng...”, nói xong Trương Tinh Vũ lại gào lên.
Lâm Chính cảm giác đầu óc trống rỗng: “Ý của mẹ là gì... Tô Nhu...định nhảy lầu sao?”