Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1990: Bà là cái thá gì?




 

Lúc này trong mắt tất cả mọi người chỉ có mỗi Lâm Chính. Bọn họ cho rằng, Lâm Chính đã trúng phải Lặc Cốt Châm thì sẽ không còn sức chiến đấu nữa. 20 giọt Lạc Linh Huyết sẽ dễ dàng rơi vào tay họ.

Giờ ai mà chặn trước mặt Nghiêm Tàng Hải thì ông ta sẽ giết chết kẻ đó. Ông ta mặc kệ tất cả, cứ giết rồi tính.

Đúng lúc cây đao lao về phía người cản ở phía trước thì...

Vụt...Hai ngón tay vươn ra kẹp chặt lấy nó. Cây đao không nhúc nhích được thêm một phân nào nữa.

“Cái gì?", Nghiêm Tàng Hải nín thở, nhìn lên. Lúc này ông ta mới phát hiện ra người ra tay chính là Lâm Chính.

Không thể nào...Người này không phải đã bị đám người Mạc Tâm tấn công rồi sao. Tại sao vẫn còn sức mà chặn mình vậy? 

Nghiêm Tàng Hải đanh mắt, lập tức phát lực. Thế nhưng...dù ông ta có cố gắng thế nào thì cũng không thể đẩy được thanh đao. Lẽ nào sức mạnh của mình lại không bằng cả tên này? Nghiêm Tàng Hải cảm thấy nghi ngờ.

Lúc này, bàn tay đang ghìm thanh đao khẽ búng nhẹ. Một luồng sức mạnh truyền qua thanh đao chạy dọc cơ thể Nghiêm Tàng Hải.

“Hả?”, Nghiêm Tàng Hải tái mặt, vội vàng buông vũ khí và lùi lại. Nhưng đã muộn...Cơ thể của ông ta bay bật ra sao, ngã mạnh xuống đất, không thể bò lên được. Cả người ông ta trầy trật, trông vô cùng đau đớn.

“Phó minh chủ”, người củ Cô Phong vội vàng đỡ Nghiêm Tàng Hải dậy.

Nghiêm Tàng Hải nín thở, cố gắng ổn định khí huyết. Ông ta đang định ra tay một lần nữa thì bỗng nhiên phải khựng lại.Vì có không ít các cao thủ khác đang vây lấy Lâm Chính. Lâm Chính với cơ thể đầy máu bỗng trở kiên kiên cường không chút sợ hãi. Sức mạnh của anh cực kỳ khủng khiếp. Mỗi đòn tấn công, mỗi cũ đạp đều khiến cho kẻ thù bay bật ra. 

Người nào trúng phải đòn tấn công của anh không ngất ngay tại chỗ thì cũng lăn lộn chật vật và rất khó đứng dậy. Bất luận là ai thì cũng đều bị đánh phế.

Quá khủng khiếp. Nghiêm Tàng Hải giật mình, cảm giác da đầu tê dại, làm gì còn dám lao lên nữa. Đám người Thiên Diệp thấy Lâm Chính không chịu rời đi mà còn phản công thì cũng bất ngờ.

“Lâm Chính, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?”, Chấn Hám Sơn bò dậy, quát lớn.

“Chấn đại nhân, tôi khuyên các ông mau rời đi đi. Các người mà giúp tôi thì sẽ bị cho rằng cùng một giuộc đấy. Tới khi đó các người bị thương nặng

thì tôi không lo nổi đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói. “Cậu...”, Chấn Hám Sơn á khẩu.

“Lâm Chính, chúng tôi mạo hiểm đều là vì cậu. Dù cậu không muốn gia nhập Tử Huyền Thiên thì cũng thôi. Tôi chỉ hi vọng cậu có biết trân trọng tính mạng của mình, trân trọng cơ hội hiếm có này. Cậu đừng nghĩ răng cậu có từng đó Lạc Linh Huyết thì đã là vô địch. Đối diện với các thế lực hùng hậu này mà cậu vẫn còn ở lại thì sẽ bị chia năm xẻ bảy thôi. Cậu hà tất phải cứng đầu như vậy?”, Thiên Diệp cũng cuống cả lên, vừa chưởng bay một kẻ địch vừa đến lại gần khuyên bảo Lâm Chính. 

Tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát của Tử Huyền Thiên. Một vài người đứng đầu của các thế lực khác cũng lao về phía Lâm Chính.

“Cẩn thận, mau cản họ lại”, Chấn Hám Sơn hét lớn, cùng vài cao thủ khác của Tử Huyền Thiên lao lên. Thế nhưng bọn họ sao có thể là đối thủ của những kẻ kia. Ngay lập tức họ rơi vào thế hạ phong, căn bản không thể chặn được đám người này.

Cục diện càng lúc càng tệ. Đúng lúc này...

'Vụt...Một bóng hình lao ra...Mấy người Tử Huyền Thiên bừng tỉnh. Họ tái mặt.

Đó chính là Mạc Tâm. Bà ta đã ra tay. .

“Cẩn thận”, Thiên Diệp gầm lên, tung một chưởng chặn Mạc Tâm. Mạc Tâm là cung chủ, sao có thể là người mà người thường có thể đối phó được. Hai chưởng đánh va chạm trực diện.

Bùm! Âm thanh nặng nề vang lên. Thiên Diệp bật lùi về sau giống như diều đứt dây. Ông ta ngã sõng soài ra đất. Đợi đến khi đứng lên được thì vùng ngực đã bị hõm xuống, máu tứa ra từ miệng...”

“Hả?” 

“Đại nhân”, người của Tử Huyền Thiên sợ hết hồn, vội đỡ ông ta dậy. Các cao thủ của thiên cung Trường Sinh cũng đồng loạt tấn công.

Mọi người ngước nhìn thì mới phát hiện ra những thế lực khác đã bị người của thiên cung điều động tới kịp thời ngăn lại. Toàn bộ hiện trường có vẻ đang nằm trong tầm kiểm soát của thiên cung. Cung chủ dần năm giữ mọi thứ.

“Đây dù sao cũng là thiên cung, mặc dù có chút bạo loạn nhưng cũng không hề hấn gì. Lần này, không ai thoát được rồi”, Thiên Diệp nhìn chăm chăm về phía trước, nói giọng khàn khàn.

“Phó chưởng môn", đám đông tập trung lại. Đây đúng là đường cùng rồi. Những gì họ có thể làm được lúc này có lẽ chỉ có kêu gào và rên rỉ mà thôi.

Những thế lực khác vẫn còn đang cố sức lao lên với ý đồ tiếp cận Lâm Chính để lấy Lạc Linh Huyết nhưng toàn bộ người của thiên cung đã ngăn họ lại. Và họ đâu phải là đối thủ của cung chủ. 

Đám người Nghiêm Tàng Hải trố tròn mắt nhìn Mạc Tâm đi về phía Lâm Chính. Chấn Hám Sơn nín thở, nói giọng khàn khàn: “Lâm Chính, cậu vốn là thiên tài yêu nghiệt vô song, có cơ hội quá tốt, song cậu lại quá tự cao tự đại. Kết cục ngày hôm nay cũng là do cậu, không thể trách ai được”, nói tới đây, ông ta không ngừng lắc đầu và cảm thán với vẻ bất lực.

Lâm Chính không cho là như vậy, anh chỉ đáp lại: “Tôi đã nói rồi, tôi không có ý định bỏ chạy. Những người này không xứng để tôi phải làm thế. Các người không tin, lại nói tôi tự cao tự đại, không biết điều. Các người không rõ tình hình của mình lúc này thì có. Các người căn bản không hề hiểu con người tôi”.

“Tới nước này rồi mà cậu còn nói như vậy được. Đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ", Chấn Hám Sơn tức giận nhìn Lâm Chính.

Ông ta đột nhiên cảm thấy việc để Thiên Diệp chạy tới đây cứu Lâm Chính là một hành động sai lầm. Một kẻ tự phụ như thế này không đáng để được cứu. Mạc Tâm cũng mỉm cười.

“Cậu ta nếu mà không ngốc và không tự phụ thì sao lại mang theo Lạc Linh Huyết tới đây chịu chết chứ? Ha ha, mọi người cũng đừng tức giận. Ngoan ngoãn đầu hàng đi. Cung chủ có thể giữ nguyên vẹn thi thể cho các người". 

“Chuyện tới nước này chúng tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa. Muốn giết thì giết, để xem bản lĩnh của bà tới đâu”, Thiên Diệp hừ giọng, chuẩn bị một trận sống còn.

“Nực cười! Một đám mèo mả gà đồng mà đòi chống lại tôi sao? Các người dựa vào cái gì thế?”, Mạc Tâm bật cười ha ha, tỏ vẻ khinh thường.


“Bà nhìn cho rõ, xem có phải tôi chỉ có 20 giọt Lạc Linh Huyết không nhé?”, anh vừa nói vừa giơ tay lên. 

Mạc Tâm sững sờ, đồng tử co lại. Cánh tay anh có những điềm sáng dày đặc. Mỗi một điểm sáng đó chính là một giọt Lạc Linh Huyết. Không ít không nhiều, vừa đúng 30 giọt.

“Cái gì?", Mạc Tâm run rẩy. Bà ta vội cúi đầu thì mới phát hiện ra trên cổ tay mình có một vết thương. Mặt bà ta cắt không ra máu...

“Cậu...ăn trộm Lạc Linh Huyết của tôi?”