Chắc hẳn rất nhiều người trong Thiên Cung đều đã từng nghe nói đến đại danh của thanh bảo đao này.
Trong thiên cung Trường Sinh có một vũ khí sắc bén, đó là thanh bảo đao giải phẫu được người sáng lập Thiên Cung sử dụng để chữa bệnh trị thương.
Nghe nói, người sáng lập Thiên Cung đã sử dụng thanh bảo đao này để chữa lành bệnh cho rất nhiều người, khiến quỷ thần khiếp sợ, chấn động các linh hồn. Thanh bảo đao này sắc bén đến mức có thể chém xương cốt như bùn, không có vật nào trên thế giới có thể chịu được một nhát chém của nó.
Nhiều người ngưỡng mộ thanh bảo đao này, nhưng cung chủ Thiên Cung chưa bao giờ đem ra sử dụng, do đó thanh bảo đao này chỉ có danh tiếng bên ngoài, chưa mấy ai tận mắt nhìn thấy.
Không ngờ hôm nay, Mạc Tâm cung chủ lại muốn dùng thanh bảo đao để kết liễu tính mạng của người này.
Bỗng chốc, vô số ánh mắt nóng hừng hực của mọi người dồn về nó, tràn đầy vẻ mong đợi.
Thậm chí rất nhiều người trong Thiên Cung cũng không khỏi kích động.
Không lâu sau, một nhóm đệ tử do Ngũ tôn trưởng dẫn đầu mang theo thanh Tước Cốt Bảo Đao bước vào Nhật Nguyệt Tinh Cung.
"Cung chủ, bảo đao ở đây!"
Hai tay Ngũ tôn trưởng cầm hộp ngọc màu trắng, kích động hô lớn.
"Tốt lắm!"
Mạc Tâm mở hộp, lấy thanh bảo đao bên trong ra.
Đó là một thanh bảo đao dài hơn con dao gọt trái cây một chút.
Toàn thân bảo đao màu trắng tuyết, tựa như ngọc không tì vết, thoạt nhìn không giống đao, mà giống món hàng thủ công mỹ nghệ hơn.
Vô số người nhón chân nhìn thanh bảo đao.
Dường như có thể thấy một chút khói trắng bay lơ lửng trên thanh bảo đao, thật thần kỳ.
"Đây là Tước Cốt Bảo Đao sao?"
"Đúng là vật phi phàm!" Nhiều người lên tiếng cảm khái.
Mạc Tâm cung chủ cầm lấy thanh bảo đao, đi thẳng đến chỗ con nhộng tê liệt, vươn tay vuốt ve cổ của Lâm Chính, sau đó đưa bảo đao xuống dưới, cuối cùng đặt ở vị trí trái tim của Lâm Chính, nhắm chuẩn mũi Tước Cốt Bảo Đao vào tim.
"Tuy rằng tôi không biết cậu lấy đâu ra dũng khí dám khiêu chiến với tôi, nhưng nể tình cậu đưa đến cho tôi hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, giúp tôi rạng danh muôn đời, không ai sánh kịp, tôi sẽ cho cậu được toàn thây!”
Mạc Tâm cung chủ cười nói, sau đó chợt dùng lực.
Xoet!
Tước Cốt Bảo Đao xuyên thẳng qua con nhộng tê liệt, đâm vào cơ thể Lâm Chính bên trong con nhộng, nhưng chưa chạm vào tim!
Trước mặt thanh bảo đao này, dường như ngay cả cơ thể võ thân cũng không thể chống lại.
Mạc Tâm cung chủ tiếp tục dùng sức, với ý đồ đâm sâu hơn.
Một lúc sau bà ta chợt rút đao ra. Xoet! Mọi người thở dốc, sốt sắng liếc nhìn.
Có thể thấy, Tước Cốt Bảo Đao lúc này bị nhuốm đỏ như máu!
"Người đó... chết rồi!" "Cung chủ đã giết chết kẻ ác đó rồi!" "Ha ha ha, thắng rồi! Cung chủ vạn tuế!"
"Đây chính là kết cục của việc đối đầu với thiên cung Trường Sinh chúng tai"
Đám đệ tử reo hò phấn khích.
Điện chủ và các tôn trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tên này đã chết! Thiên cung chúng ta lại có thể thu được hai mươi ba giọt Lạc Linh Huyết, đủ để cho Thiên Cung xưng bá thiên hạ, không có đối thủ! Tốt! Tốt! Tốt quá!", Ôn điện chủ kích động đến mức mặt đỏ bừng, vỗ tay không ngớt.
Đám người còn lại cũng vô cùng phấn khích, trên mặt lộ ra vẻ tôn kính, cứ như thể ai ai cũng nhìn thấy tương lai xán lạn.
Khác với sự phấn khích và kích động của đám người Thiên Cung, sắc mặt của những người thuộc các thế lực và gia tộc khác đều vô cùng u ám.
Thiên Cung càng ngày càng mạnh, đối với bọn họ mà nói, cũng không phải là tin tức tốt!
“Phó minh chủ!”, một người hô to. "Chuẩn bị ra tay!"
Nghiêm Tàng Hải trầm giọng nói, rồi cất bước, lặng lẽ đến gần Mạc Tâm.
Đám người Cô Phong đều đã sẵn sàng.
Sau khi giết Lâm Chính, Mạc Tâm không hề chậm trễ mà đập vỡ con nhộng tê liệt, chém vào cánh tay của Lâm Chính để lấy Lạc Linh Huyết trước.
Nhưng khi bà ta vừa gõ vào con nhộng tê liệt bao phủ trên cánh tay của Lâm Chính, một cảm giác chóng mặt choáng váng vô hình ập đến.
Sắc mặt Mạc Tâm biến đổi, bà ta lập tức ý thức được mình trúng độc, vội vàng cầm lấy kim châm.
Nhưng khi bà ta vừa lấy kim châm ra định thi triển.
Bùm!
Con nhộng tê liệt trước mặt bà ta đột nhiên nổ tung, sau đó một bàn tay hung hăng bắt lấy tay bà ta.
"Cái gì?"
Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Hô hấp của Mạc Tâm càng trở nên gấp gáp, bà ta lập tức vung Tước Cốt Bảo Đao về phía bàn tay đó.
Xoet!
Không nằm ngoài suy đoán!
Bàn tay đó bị Tước Cốt Bảo Đao chém đứt.
Máu tươi phun trào, bắn tung tóe khắp người Mạc Tâm.
"Cơ thể xác thịt lại dám đối kháng với Tước Cốt Bảo Đao, thằng ranh! Để tôi xem cậu có thể chống đỡ được mấy lần!", Mạc Tâm cung chủ hung dữ hét lên, rồi dùng Tước Cốt Bảo Đao đâm vào cơ thể Lâm Chính.
Xoet!
Xoẹt!
Xoet!
Xoet!
Mỗi nhát đâm đều dùng hết toàn bộ sức lực của Mạc Tâm cung chủ.
Tước Cốt Bảo Đao sắc bén xuyên thẳng qua con nhộng tê liệt, đâm vào cơ thể của Lâm Chính.
Mỗi khi Tước Cốt Bảo Đao rút khỏi cơ thể của Lâm Chính, đều có một dòng máu phun trào.
Con nhộng tê liệt màu xanh ngọc ban đầu chuyển dần sang màu đỏ.
"Tên gian tặc đó vẫn chưa chết sao?"
"Đúng là sinh mệnh ngoan cường!"
"Nhưng lần này hắn chết chắc! Bị Tước Cốt Bảo Đao đâm như tổ ong vò vẽ thì sao có thể sống sót! Trừ phi người này là quỷ!"
Mọi người mở to mắt, cảm thấy không thể tin được.
Mạc Tâm cung chủ tiếp tục vung Tước Cốt Bảo Đao.
Bà ta liên tục vung tay, đâm vào những chỗ yếu trên cơ thể Lâm Chính.
Hết nhát này đến nhát khác, muốn Lâm Chính hoàn toàn chết hẳn.
Tuy nhiên, khi bà ta liên tục đâm không ngừng, con nhộng tê liệt cũng hoàn toàn lỏng lẻo.
"Tượng băng' ban đầu đã có rất nhiều vết nứt, sau đó bị bong ra từng mảnh, cuối cùng người bên trong cũng lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Mạc Tâm cung chủ không khỏi ngẩng đầu ngước nhìn.
Thế nhưng... chỉ liếc mắt mà Mạc Tâm cung chủ đã giật nảy mình, sắc mặt tái nhợt!
Người trước mặt lại mở to hai mắt nhìn chằm chăm vào bà ta!
Đôi mắt dưới chiếc mặt nạ lạnh lùng như băng và đẳng đăng sát khí.
Trong tích tắc, thanh bảo đao đã cắm chặt vào ngực người trước mặt.
Mạc Tâm cung chủ sững sờ...