Không ai đoán được suy nghĩ của Lâm Chính.
Anh mang theo hai mươi giọt Lạc Linh Huyết đến thiên cung Trường Sinh gây hấn với cung chủ?
Đây chẳng phải là đem Lạc Linh Huyết đến tặng sao?
Cung chủ cũng không ngốc, sao có thể một mình chiến đấu với anh?
Đối diện với hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, chắc chăn Mạc Tâm sẽ phát động tất cả sức mạnh có thể phát động, cướp máu về rồi nói sau!
Bây giờ Lâm Chính đã rơi vào vòng vây, mọc cánh cũng khó bay, trừ đợi chết ra, anh còn có lựa chọn nào khác?
Người của thiên cung Trường Sinh không ai không chú ý đến anh, ai nấy đều rục rịch hành động.
Nhưng Lâm Chính lại tỏ ra không kiêu không sợ, hờ hững nhìn bọn họ.
“Tôi sẽ không làm khó cậu, nếu cậu chịu đầu hàng, ngoan ngoãn giao hai mươi giọt Lạc Linh Huyết ra, tôi sẽ không giết cậu”, Mạc Tâm cung chủ cười nhạt nói.
“Mạc Tâm, bà tưởng dựa vào đám nhãi nhép này mà có thể làm tôi bị thương? Vậy thì bà nghĩ về tôi ngây thơ quá”, Lâm Chính lắc đầu, lạnh lùng nói.
“Cậu nghĩ bọn họ không giết được cậu?”.
“Có đôi lúc, người đông chưa chắc đã hữu dụng! Tôi đã dám đến đây có nghĩa tôi không sợ bọn họ. Mạc Tâm, tôi khuyên bà đừng nên để người của bà lên, bà gọi bọn họ lên chỉ tăng thêm thương vong mà thôi, như vậy sẽ không thể bù đắp nổi!", Lâm Chính nói.
“Ha ha, thú vị! Đúng là thú vị! Thiên cung Trường Sinh chúng tôi lại bị một kẻ ngông cuồng tự đại không biết trời cao đất dày như cậu coi thường. Được! Nếu đã như vậy thì tôi phải cho cậu biết sự lợi hại của người trong thiên cung chúng tôi!", Mạc Tâm nói xong, quát lớn: “Mọi người có nghe thấy lời người này đã nói không?”.
“Nghe thấy rồi!".
“Chúng tôi thề sẽ xé xác người này ra làm muôn nghìn mảnh!”.
“Dám xem thường thiên cung Trường Sinh chúng ta, nhất định phải cho anh ta biết sự lợi hại của y võ thiên cung Trường Sinh”.
“Giết!”.
“Giết!".
“Giết!”.
Các đệ tử tràn đầy căm phẫn, ai nấy ngập tràn giận dữ, nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xé xác Lâm Chính, băm thành thịt bằm.
Thấy mọi người giận dữ, Mạc Tâm rất hài lòng gật đầu, mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ cho mọi người cơ hội, đại diện cho thiên cung Trường Sinh tiêu diệt người này, lấy Lạc Linh Huyết về, thành tựu cho sự huy hoàng vô thượng của thiên cung Trường Sinh tai”.
“Giết!”.
Tất cả người của thiên cung Trường Sinh lập tức hét lên, lao về phía Lâm Chính.
Trong chớp mắt, xung quanh Nhật Nguyệt Tinh Cung, vô số người ùa về phía Lâm Chính giống như lũ cuốn, nhấn chìm anh.
Vô số cây châm bạc, vô số đao kiếm chém về phía đầu anh.
Thời khắc này, các phương hướng xung quanh Lâm Chính đều bị tấn công.
Không có chỗ nào để tránh! Nhưng... anh cũng không định tránh.
Ánh mắt anh nghiêm lại, nhìn chăm chằm những cây châm bạc bay đến, đưa tay chụp lấy.
Soạt! Soạt! Soạt!...
Châm bạc bay đến đều bị Lâm Chính chụp vào trong tay, sau đó cánh tay anh điên cuồng chuyển động, phóng toàn bộ châm bạc trở về.
“AI,
Đám đệ tử trúng châm, không biết vì sao ai nấy đều chảy máu thất khiếu, nôn máu không ngừng, ngã xuống đất gào thét lăn lộn, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Còn số đao kiếm chém tới, Lâm Chính phớt lờ toàn bộ, để mặc nó chém vào người mình.
Đao kiếm đánh mạnh tới, nhưng lại giống như đâm vào tấm sắt, hoàn toàn không cứa vào da thịt Lâm Chính được chút nào, tất cả đều bị đánh bật ra.
“Cái gì?”.
“Người này... đao thương không làm gì được?”.
“Hơn nữa... anh ta lại sử dụng châm bạc một cách thành thạo như vậy... chẳng lế anh ta cũng là một y võ?”.
“Thật đáng sợi”.
Giọng run sợ vang lên không ngừng.
Không lâu sau, đám đệ tử xông tới trước tiên ngã rạp xuống hết.
Máu chảy thành sông, người nằm ngang dọc, nhìn mà sợ hãi.
Các thế tộc đứng xem xung quanh kinh ngạc thốt lên.
“Người đó... thật là lợi hại!”.
“Hai mươi giọt Lạc Linh Huyết quả nhiên có uy lực đáng sợ, thế mà lại khiến cơ thể người này giống như mình đồng da sắt, nặng như núi nhanh như chớp, không thể tin nổi!".
Các đệ tử không ngừng ngã xuống, máu ở dưới đất cũng càng lúc càng nhiều.
“Điện chủ, cứu tôi!”.
Một đệ tử trúng châm của Lâm Chính ở trên cổ, vừa đau đớn run rẩy vừa lớn tiếng hét lên.
Trịnh Thông Viễn thấy vậy vội vàng chạy tới.
Nhưng ông ta còn chưa đến gần, đệ tứ đó đã phun ra nhiều máu, mắt mũi giống như vòi nước bị hư không ngừng tràn máu.
Mọi người biến sắc.
Trịnh Thông Viễn vội rút châm bạc ra chẩn đoán bệnh cho người đó.
“Trịnh điện chủ, cậu ta sao vậy?”, điện chủ ở bên cạnh lập tức hỏi.
“Một số huyết quản động mạch của cậu ta bị nứt. Mặc dù tạm thời không chí mạng, nhưng lại có thể mang lại đau đớn tột cùng cho cơ thể, không bao lâu nữa cậu ta sẽ chết vì mất máu quá nhiều!”, Trịnh Thông Viễn nói.
“Thế sao? Tôi còn tưởng là cậu ta bị trúng
độc!”
“Châm của thằng nhóc đó... thật ác!”. Mọi người chửi mắng.
“Đệ tử tầm tường e là không đối phó với cậu ta được, phải để cung chủ ra tay, nếu không thương vong sẽ càng lúc càng lớn”, Ngũ tôn trưởng ở phía này không kìm được nói.
“Nói không sail”.
Trịnh Thông Viễn gật đầu, lập tức đi cùng mọi người về phía Mạc Tâm.
Nhưng Mạc Tâm lại nhìn chăm chằm Lâm Chính, nhíu mày, giống như đang nghĩ gì đó.
“Mong cung chủ hãy ra tay, tiêu diệt kẻ này, lập uy cho thiên cung chúng ta!”, Trịnh Thông Viễn chắp. tay nói.
“Mong cung chủ tiêu diệt kẻ này, lập uy cho thiên cung!”.
Lúc này, Mạc Tâm cung chủ đột nhiên lẩm bẩm: “Không ổn! Không ổn!”.
Không ổn? Mọi người càng nghi hoặc.
“Cung chủ, chỗ nào có vấn đề sao?”, Ngũ tôn trưởng thận trọng hỏi.
“Máu này... có vấn đề!”, Mạc Tâm nói, bà ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt trở nên trắng bệch...