Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1978: Tôi có thể tha chết cho bà "Lâm Chính?".




 

Tròng mắt của Thiên phó chưởng môn suýt nữa rơi ra ngoài, trợn tròn mắt nhìn Chấn Hám Sơn: "Chấn... Chấn đại nhân, ông đừng nói linh tinh! Người này... sao có thể là Lâm Chính được? Ông... ông không nhầm đấy chứ?".

"Thiên phó chưởng môn, bây giờ tôi cũng khó giải thích với ông, tóm lại ông hãy dốc toàn lực bảo vệ Lâm Chính rồi đưa cậu ta về Tử Huyền Thiên. Như vậy thì Tử Huyền Thiên mới có thể hưng thịnh, tương lai của Tử Huyền Thiên mới tươi sáng được!", Chấn Hám Sơn kêu lên, giọng nói xen lẫn run rẩy, kích động, hưng phấn và bàng hoàng.

Không ai có thể hiểu được tâm trạng lúc này của ông ta.

Kể cả Thiên Diệp.

Thực ra ông ta vẫn chưa thể chấp nhận chuyện này.

Người trước mắt này có khí thế đáng sợ đến mức nào chứ? 

Sao có thể là đệ tử Lâm Chính kia được?

Phải biết rằng, Lâm Chính đã không còn Lạc Linh Huyết, không thể có khí thế và khí tức như vậy được...

"Không thể nào... Chấn Hám Sơn, chắc chắn là ông lừa tôi!", Thiên Diệp lẩm bẩm.

Đúng lúc này, người đeo mặt nạ kia đã tiến vào Nhật Nguyệt Tinh Cung.

Soạt soạt soạt...

Rất nhiều đệ tử của thiên cung Trường Sinh xông ra ngoài cửa cung, bao vây chặt chế người đeo mặt nạ.

"Kẻ nào mà to gan vậy? Dám làm càn ở thiên cung Trường Sinh?", Tứ tôn trưởng dẫn các tỉnh nhuệ của đội chấp pháp đi tới, nhìn chăm chằm người đàn ông đeo mặt nạ, quát lớn: "Bắt lấy!".

"Vâng, tôn trưởng!".

Các đệ tử đồng thanh kêu lên, lập tức rút đao kiếm ra, định bắt lấy người kia.

Nhưng bọn họ vừa lại gần. 

VùiI

Gió nhẹ bỗng nổi lên, tạt về phía bọn họ.

Sau đó...

Tất cả các đệ tử đều khựng lại, đứng im tại chỗ.

Bọn họ bất động như những pho tượng.

Vô cùng quỷ dị!

"Các cậu làm sao vậy? Ngây ra đó làm gì? Còn không mau bắt lấy người này?", Tứ tôn trưởng nhíu mày, lớn tiếng quở trách.

Nhưng... các đệ tử vẫn làm ngơ không thấy, dường như họ không nghe thấy lời Tứ tôn trưởng nói, vẫn đứng im bất động.

"Khốn kiếp!".

Tứ tôn trưởng nổi giận, đang định bước tới chất vấn.

Nhưng đúng lúc này, Tam tôn trưởng bước ra nói: "Tứ tôn trưởng, ông đừng trách những đệ tử này, không phải bọn họ không muốn động đậy, mà là không động đậy được nữa". 

"Cái gì?", Tứ tôn trưởng sửng sốt.

"Ông hãy nhìn cổ bọn họ đi", Tam tôn trưởng chỉ tay nói.

Tứ tôn trưởng vội nhìn về phía cổ các đệ tử này quan sát.

Mới nhìn một cái, sắc mặt ông ta đã tái mét, không thốt nên lời.

Chỉ thấy ở cổ mỗi đệ tử đều có một lỗ châm nhỏ xíu, tuy không nhìn thấy châm, nhưng lại nhìn thấy một luồng khí như có như không đang tỏa ra ở lỗ châm.

"Đây là... châm khí?", Tứ tôn trưởng lẩm bẩm.

"Lấy khí hóa châm thực ra không phải hiếm gặp, nhưng im hơi lặng tiếng phóng ra được nhiều châm khí như vậy, lại còn trúng cổ trong tình huống khó phát hiện. Thủ đoạn này, cho dù là tôi hay ông cũng không thể bì kịp". 

Tam tôn trưởng bình thản nói, sau đó đi xuống bậc thềm, đứng bên cạnh Tứ tôn trưởng, trầm giọng nói với người đàn ông tóc trắng đeo mặt nạ kia: "Cậu bạn, tôi thấy thủ đoạn này của cậu chắc cũng là người biết y võ, tại sao lại đến làm càn ở thiên cung chúng tôi? Lẽ nào cậu không biết cung chủ của chúng tôi đang ở cung điện phía sau này sao?".

Nhưng người đàn ông tóc bạc không nhiều lời, liếc mắt nhìn Tam tôn trưởng và Tứ tôn trưởng, rồi giơ tay lên.

"Hử?".

Hai người nhíu mày, không hiểu mô tê gì.

Ngay sau đó...

Vèo! Vèo! Vèo!

Rất nhiều châm khí hung ác hình thành trước mặt người đàn ông tóc bạc như cuồng phong bão. vũ, rồi nhanh chóng thành hình, bay vèo về phía hai người.

"Hả?".

Hai người tái mặt, vội vàng tránh né. 

Nhưng vừa tránh được châm khí đáng sợ này, người đàn ông tóc trằng đã di chuyển đến trước mặt Tứ tôn trưởng, một tay tóm lấy cổ ông ta.

"Cút đi!".

Tứ tôn trưởng gầm lên, huých khuỷu tay về phía người đàn ông tóc trắng.

Nhưng tốc độ của người đàn ông quá nhanh, sức mạnh cũng vô cùng khủng khiếp, cánh tay của Tứ tôn trưởng còn chưa chạm tới, thì bàn tay của người đàn ông đã bóp lấy cổ ông ta.

"Ư..., Tứ tôn trưởng bị ngạt thở, còn chưa kịp phản ứng, tay còn lại của người đàn ông đã hóa thành thủ đao, chém mạnh về phía cánh tay ông ta.

Rác! Tiếng xương gãy vang lên.

Cánh tay kia đã bị thủ đao của người đàn ông chém gấy.

"AI.

Tứ tôn trưởng gào lên thảm thiết, nỗi đau đớn dữ dội khiến ông ta gần như muốn ngất xỉu. 

Mọi người thấy thế đều sởn cả gai ốc. "Mau cứu Tứ tôn trưởng!".

Tam tôn trưởng hét lên.

"Vâng, tôn trưởng!".

Các đệ tử tỏ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết dũng khí xông tới.

"Không cần cứu đâu, các người muốn thì tôi cho!".

Người đàn ông tóc trắng bình tĩnh đáp, rồi ném Tứ tôn trưởng về phía bọn họ.

VùI

Cơ thể của Tứ tôn trưởng như một quả bóng bowling, lăn vào giữa đám đệ tử.

Các đệ tử lập tức ngã dúi ngã dụi, vỡ đầu chảy máu, hoặc là ngất lịm, hoặc là nằm đất rên la, gần như không ai có thể đứng dậy được.

Còn Tứ tôn trưởng lộn nhào mấy vòng dưới đất, toàn thân không còn chỗ nào lành lặn, đã hôn mê bất tỉnh. 

Sắc mặt Tam tôn trưởng rất khó coi, biết mình không thể đối phó với người này, liền xoay người định quay vào cung điện.

Nhưng người đàn ông tóc trắng đã truy sát tới.

"Tam tôn trưởng cẩn thận!", có đệ tử hét lên.

Tam tôn trưởng ngoảnh phắt lại, da gà da vịt nổi hết lên.

Người đàn ông tóc trắng chỉ còn cách ông ta không tới 2m.

Không thể tránh được rồi! Phải phản kích!

Ông ta vội vàng giơ tay, vung châm bạc ra, định ngăn cản người kia lại gần.

Vèo! Vèo! Vèol Tam tôn trưởng vừa vung cánh tay lên, gần trăm cây châm bạc bay ra từ cánh tay ông ta, lao về phía người đàn ông tóc trắng.

Thế nhưng... 

Châm bạc chạm vào da thịt của anh lại phát ra những tiếng leng keng, không đâm được vào người anh mà rơi hết xuống đất.

"Sao... sao có thể thế được?".

Tam tôn trưởng trợn tròn hai mắt, không dám tin vào mắt mình.

Pặp!

Người đàn ông tóc trắng giơ tay ra bóp cổ Tam tôn trưởng, giơ ông ta lên.

Sức mạnh khổng lồ khiến cổ của Tam tôn trưởng bị bóp cho biến dạng, ông ta gần như không thể thở được, chỉ có thể liều mạng giãy giụa, ngũ quan méo mó, đau đớn nhìn người đàn ông tóc trắng trước mặt.

"Cậu... rốt cuộc cậu là ai..."

"Người mà ông luôn muốn trừ khử".

"Người tôi muốn trừ khử?", đầu óc Tam tôn trưởng đang hỗn loạn, sao có thể nhớ ra được mình muốn trừ khử ai?

Đúng lúc này, người đàn ông tóc bạc túứm cổ Tam tôn trưởng, nên mạnh ông ta xuống đất. 

Rầm! Âm thanh kinh thiên động địa vang lên.

Dường như cả Nhật Nguyệt Tinh Cung cũng rung chuyển.

Tam tôn trưởng bị người đàn ông tóc trắng ném mạnh xuống đất, gây ra một cái hố rất lớn, còn ông ta bị thương khắp người, tứ chỉ đều gãy, năm im bất động, không rõ sống chết.

"Tam tôn trưởng!".

Các đệ tử ở xung quanh đều hét lớn.

Cùng lúc đó, đám người Nhị tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn đều xông ra.

Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, bọn họ đều tỏ vẻ kinh hãi.

"Tam tôn trưởng và Tứ tôn trưởng... bị đối phương hạ gục dễ dàng như vậy sao?".

"Người này... thật là đáng sợ..." Ai nấy đều sợ hãi trong lòng, kinh hoàng tột độ.

Người đàn ông tóc trắng phủi bụi trên người, quay lại đi về phía Nhật Nguyệt Tinh Cung. 

Tay kia của anh vẫn túm chặt Tam tôn trưởng đang rũ rượi như con chó chết.


Người dẫn đầu chính là Mạc Tâm cung chủ. "Người tới là ai? Sao dám hỗn xược?", bà ta

bình thản lên tiếng, đứng từ trên cao nhìn xuống người đàn ông tóc trắng. 

Người đàn ông không trả lời, mà chìa tay ra, bình tĩnh nói: "Mạc Tâm, giao Lạc Linh Huyết ra đây, tôi có thể tha chết cho bài”.