Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1976: Để tôi lật đổ thiên cung




 

“13 giọt! Uy lực của 13 giọt! Quả nhiên bất phàm!”.

Mạc Tâm cung chủ khẽ hít vào một hơi, nhìn chäm chằm cổ tay mình, sau đó chậm rãi vén tay áo lên.

“Cái gì?”.

Xung quanh bỗng vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.

Chỉ thấy lúc này, cổ tay Mạc Tâm cung chủ đang lấp lánh 13 đốm sáng.

Đó là Lạc Linh Huyết! Tròn 13 giọtI

Là 13 giọt đó!

Điên rồi!

Tất cả những người có mặt đều sắp phát điên rồi!

Hơi thở của bọn họ như ngừng lại, tim đập thình thịch, da đầu tê dại, sao có thể chịu được việc này  chứ? 

“Vô địch! Vô địch! Cung chủ của chúng ta sắp vô địch rồi!", Tam tôn trưởng kích động đến mức toàn thân run rẩy, vội quỳ mọp xuống, cao giọng hô.

“Từ nay về sau, thiên cung Trường Sinh chúng ta chắc chắn sẽ mở rộng bờ cõi, ngày càng đi lên, không ai có thể đối đầu với chúng ta được nữa”, Tứ tôn trưởng cũng vô cùng kích động.

“Cung chủ vạn tuết”.

“Cung chủ vạn tuết”.

“Cung chủ vạn tuết”.

Mọi người giơ cao tay hô, cực kỳ hưng phấn.

“Chúc mừng Mạc Tâm cung chủi!”.

Nghiêm Tàng Hải cũng lập tức đứng lên ôm quyền chúc mừng, vẻ mặt đầy tươi cười. Dù sâu trong đáy mắt ông ta là sự kiêng dè và bất mãn, nhưng ông ta không thể để lộ ra ngoài được.

"Phó minh chủ! Sau này thiên cung Trường Sinh chắc chẵn sẽ trở thành mối họa của Cô Phong

chúng ta!", người bên cạnh run rẩy sợ hãi nói.

"Tôi biết, lập tức trở về bẩm báo chuyện này với minh chủ!", Nghiêm Tàng Hải trầm giọng nói. 

Sắc mặt Thiên Diệp rất khó coi, nhìn Lâm Chính chăm chằm một lúc, không nói lời nào, rồi phất tay áo rời đi.

"Thiên phó chưởng môn, ông đi đâu vậy?", Chấn Hám Sơn vội kêu lên.

"Còn có thể đi đâu chứ? Đương nhiên là về rồi, chẳng lẽ ở lại đây ăn cơm?", Thiên Diệp lạnh lùng hừ một tiếng.

"Phó chưởng môn, vậy Lâm Chính... ông không nhận nữa à?", Chấn Hám Sơn đuổi theo hỏi.

"Không còn Lạc Linh Huyết thì cậu ta còn gì để trông chờ chứ? Nhận làm cái gì?".

"Nhưng thiên phú và thực lực của cậu ta thì đệ tử bình thường không thể bằng được".

"Tôi biết, nhưng dù sao cậu ta và thiên cung Trường Sinh cũng có ân oán phức tạp. Bây giờ không còn Lạc Linh Huyết, chúng ta không cần vì cậu ta mà trở mặt thành thù với thiên cung Trường Sinh. Hám Sơn, tôi biết ông muốn lôi kéo một nhân tài cho tông môn, nhưng cậu ta đã tự cắt đứt tiền đồ của mình. Chuyện này không thể trách ai được, tôi cũng cho cậu ta cơ hội mà cậu ta không biết trân trọng". 

Dứt lời, Thiên Diệp lại phất tay bỏ đi. "Phó chưởng môn! Phó chưởng môn!". Chấn Hám Sơn gọi mấy tiếng.

Nhưng Thiên Diệp làm như không thấy, cứ thế đi xa.

Chấn Hám Sơn định đuổi theo, nhưng nhìn thấy Lâm Chính thì lại khựng lại, vô cùng khó xử, đi không được, ở không xong...

Lần này Lâm Chính quyết tâm dứt áo ra đi.

"Lạc Linh Huyết đã vào tay cung chủ, Lâm Chính cũng nên cáo từ rồi", Lâm Chính lên tiếng.

"Nếu cậu muốn ở lại thì thiên cung vẫn có chỗ cho cậu dung thân", Mạc Tâm nói.

"Có lẽ cung chủ sẽ cho tôi chỗ dung thân, nhưng một số người nào đó thì chưa chắc", Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Anh vừa dứt lời, đám Tam tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn đều hơi biến sắc, chẳng nói chẳng rằng.

Mạc Tâm cũng liếc mắt nhìn bọn họ, bình thản đáp: "Bổn cung chủ có thể ràng buộc bọn họ".

"Không cần đâu, tôi đã quyết định rời khỏi thiên cung rồi, không cần phải phiền phức như vậy".

Lâm Chính đi tới trước mặt Nhị tôn trưởng, ôm quyền nói: "Nhị tôn trưởng, bảo trọng!".

"Nhóc Lâm, con đường sau này, cậu hãy thật cẩn thận!", Nhị tôn trưởng thở dài nói.

"Nhị tôn trưởng cũng hãy giữ gìn sức khỏe, thiên cung phức tạp hơn bề ngoài của nó nhiều, tôn trưởng phải thật đề phòng".

"Tôi biết".

Nhị tôn trưởng gật đầu.

Lâm Chính xoay người, rời khỏi Nhật Nguyệt Tỉnh Cung.

Không ai ngăn cản. Chỉ có Chấn Hám Sơn theo sát phía sau.

Hiển nhiên ông ta vẫn muốn lôi kéo thiên tài đặc biệt này. 

Cho dù không có Lạc Linh Huyết, thì ông ta vân cảm thấy y thuật xuất thần nhập hóa của Lâm Chính hiếm người có được.

Hội trà tiếp tục.

Nhưng lúc này, không ai còn tâm trạng quan tâm đến hội trà nữa, mà đang nhớ lại trận đấu dữ dội vừa rồi, cùng với 13 giọt Lạc Linh Huyết đáng sợ đang nằm ở cổ tay Mạc Tâm cung chủ.

Rời khỏi Nhật Nguyệt Tinh Cung, Lâm Chính bước đi như bay, đi hết bậc thềm Trường Sinh liền xuống núi.

"Sao cậu ta đi như bị ma đuổi vậy?".

Chấn Hám Sơn có chút khó hiểu, suy nghĩ một lát rồi quyết định ẩn thân, âm thầm bám theo.

Thực ra việc giao Lạc Linh Huyết cho Mạc Tâm cung chủ cũng nằm trong kế hoạch của Lâm Chính.

Nếu không giao ra thì anh khó mà đi được, cả Thượng Thanh Cung cũng bị liên lụy, mất nhiều hơn được.

Hơn nữa, cho dù Lâm Chính may mắn thoát được, thì e là thiên cung Trường Sinh cũng sẽ không tha cho anh, nói không chừng còn đuổi theo đến tận Giang Thành. 

Chưa kể ở đó còn có người của các thế tộc khác như Cô Phong, thiên cung Trường Sinh không cướp thì người của các thế tộc đó cũng quyết không cam lòng bỏ qua.

Lạc Linh Huyết đã bị lộ, đây là củ khoai lang nóng phỏng tay, thực ra Lâm Chính công khai bỏ lại nó cũng bớt đi rất nhiều phiền phức.

"Nhưng chắc chắn không thể bỏ 10 giọt Lạc Linh Huyết này được, nếu không ưu thế ở đại hội sẽ bị giảm quá nửa!".

Lâm Chính lẩm bẩm, sau khi xuống núi liền đến một chỗ hẻo lánh rồi dừng lại.

"Đúng chỗ này rồi!".


Lâm Chính nhón một cây châm ngọc, lẩm bẩm tự nhủ, rồi đâm vào huyệt Thiện Trung ở lồng ngực.

Chấn Hám Sơn đang náu mình ở chỗ tối mở to hai mắt.

"Lâm Chính... muốn làm gì vậy?".