Lâm Chính không hôn mê thật.
Anh cũng biết mình đến điện Dưỡng Tâm như thế nào.
Điện Dưỡng Tâm là điện đường do Ôn Thụy Sinh - người đứng đầu mười điện nắm quyền.
Ôn Thụy Sinh là người đứng đầu của mười điện, nghe nói ngoài cung chủ ở thiên cung Trường Sinh thì người này là người giỏi về y thuật nhất.
Tôn trưởng, các điện chủ bị thương thì dĩ nhiên phải tìm ông ta chữa trị.
Lúc này nơi náo nhiệt nhất thiên cung Trường Sinh là điện Dưỡng Tâm.
Tam tôn trưởng và các điện chủ được đưa vào. trong, đệ tử của năm cung mười điện đều tụ tập lại đây để hỏi thăm tình hình tôn trưởng và điện chủ của mình.
Lúc này trước cửa điện Dưỡng Tâm đông nghịt người, rất nhiều đệ tử muốn xông vào trong nhưng đều bị ngăn lại.
“Những người không phận sự đều cút hết đi! Nếu ai dám gây chuyện ở điện Dưỡng Tâm thì đưa về Thiên Hình Cung”, Tứ tôn trưởng lớn tiếng quát tháo ngoài cửa.
Như thế mới có thể đe dọa được đám đệ tử ngoan cố đó.
Trong điện Dưỡng Tâm, Ôn Thụy Sinh đang cầm từng cây kim bạc châm cứu cho đám người này.
Tất nhiên thứ tự chữa trị phải sắp xếp theo địa vị của từng người, đệ tử như Lâm Chính chắc chắn là sẽ phải điều trị sau cùng.
“Xem ra vết thương này không hề nhẹ”.
“Nan giải lắm sao?”
“Có hơi khó giải quyết nhưng vẫn có thể cứu sống được”.
“Vậy thì tốt, Ôn điện chủ, ông châm đi”. “Ư... Hả? Đây là..” “Ôn điện chủ, sao thế?”
“Ồ, không có gì, chỉ cảm thấy cơ thể người này... hơi la...”
“Ừ, tôi không cảm nhận được chuyển động của khí tức trong người vị này, hơn nữa... hình như lục phủ ngũ tạng của người này không giống với những người khác”.
“Ôn điện chủ, ông đang nói gì thế? Tên này cũng là người, ngũ phủ ngũ tạng của cậu ta sao có thể không giống người khác chứ? Chẳng lẽ cậu ta là quái thai à? Ngoài ra, ông không cảm nhận được khí tức của người này, lúc nãy ông cũng đã nói vết thương của người này không nhẹ, chỉ đang hấp hối, tất nhiên ông không cảm nhận được rồi...”
“Chuyện này...”
“Ôn điện chủ, đừng ngạc nhiên như thế, ông chỉ cần cứu sống người này là được, nếu không cứu được cũng không ai trách ông đâu”.
Sau một ngày hồi phục, vết thương của mọi người đều đã ổn định.
Lâm Chính không giả vờ được nữa, anh trở thành người đầu tiên tỉnh lại.
“Anh Lâm, anh tỉnh rồi à?”
Sau khi anh mở mắt ra, bên cạnh vang lên giọng nói của Thu Phiến.
Cô ấy được điều đến để chăm sóc cho Lâm Chính.
“Thu Phiến...”
“Tốt quá rồi anh Lâm à, anh thấy thế nào? Vẫn ổn chứ? Không sao chứ?”, Thu Phiến hỏi.
“Tôi không sao”. “Vậy thì tốt, anh Lâm này, anh sắp dọa chết tôi rồi đấy, nếu anh xảy ra chuyện gì thì tôi phải làm
sao?”, Thu Phiến lén lau nước mắt.
Cũng không biết mấy lời này của cô ấy là thật lòng hay chỉ nói ngoài miệng.
“Những người khác đã tỉnh chưa?”, Lâm Chính hỏi.
“Vẫn chưa, nhưng đều đã được chữa trị. Anh Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Vụ nổ trong
mộ thiên cung là sao?”, Thu Phiến thận trọng hỏi.
Lâm Chính khẽ lắc đầu, dĩ nhiên anh sẽ không nói chuyện đã xảy ra cho Thu Phiến nghe.
Nhưng lúc này một đệ tử bước vào.
“Lâm Chính, cậu có thấy chỗ nào không thoải mái không?”, đệ tử đó kiểm tra sơ qua cho Lâm Chính.
“Không có vấn đề gì cả, sư huynh, tôi cảm thấy
rất ổn", Lâm Chính đáp.
“Vậy à? Vậy thì tốt, cậu có thể bước xuống giường không?”
“Xuống giường? Sư huynh, sao thế? Có chuyện gì sao?”
“Tôi thì không có chuyện gì cả nhưng có lẽ bên cung chủ có việc tìm cậu. Cung chủ dặn, khi nào cậu tỉnh lập tức dẫn cậu đến gặp ông ấy”, đệ tử đó nói.
Tim Lâm Chính đập thình thịch, nhưng mặt vẫn không đổi sắc: “Cung chủ muốn gặp tôi sao?”
“Ừ, cung chủ đích thân dặn như thế, Lâm sư đệ, nếu cậu không có vấn đề gì nữa thì mau đi theo tôi đi”, đệ tử đó thúc giục.
Lâm Chính nhíu mày, trầm tư một lúc rồi gật đầu nói: “Ừ, chúng ta đi thôi”.
Đệ tử đó lập tức đi trước dẫn đường.
Lâm Chính thu dọn một chút rồi bảo Thu Phiến về, một mình anh đi theo.
Hai người vừa bước ra khỏi điện Dưỡng Tâm, các đệ tử tập trung ở bên ngoài lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính.
Mọi người chỉ trỏ bàn tán xôn xao. Ánh mắt ai cũng cực kỳ quái lạ.
Lâm Chính mặc kệ, anh đi theo đệ tử đó đến nơi ở của cung chủ, Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Nhật Nguyệt Tinh Cung nằm ở nơi cao nhất của thiên cung Trường Sinh, nơi gần với mặt trời và mặt trăng nhất.
Kết cấu kiến trúc của nó khá đặc biệt, cả cung điện tọa lạc trên một đỉnh núi đơn độc thẳng tắp ở trung tâm Thiên Cung, đỉnh núi đơn độc hoàn toàn dùng để xây dựng Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Thế nên nhìn từ xa Nhật Nguyệt Tinh Cung hệt như đang lơ lửng giữa trời, như cung điện của thần tiên.
Lâm Chính và đệ tử đó đi dọc theo con đường nhỏ uốn lượn quanh co để lên đến Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Trước cửa có hai ông lão đầu tóc bạc phơ đang đánh cờ tướng.
Đệ tử đó đến gần, lập tức khấu đầu lạy ba lạy với hai người kia, động tác rất thành kính.
Lâm Chính nhìn lướt qua hai ông lão đó, lòng tỏ như gương.
Chắc hẳn hai người này là người bảo vệ của Nhật Nguyệt Tinh Cung, Nhật Nguyệt Tỉnh Sứ nhỉ?
Nghe nói hai người này được cung chủ tiền nhiệm đào tạo, sự tồn tại của họ không chỉ là vì bảo vệ Nhật Nguyệt Tinh Cung mà còn để củng cố quyền uy của cung chủ Thiên Cung.
Vì họ chỉ nghe lệnh của cung chủ Thiên Cung.
Cho dù cung chủ Thiên Cung là ai, dù tốt hay xấu, làm đúng hay sai, chỉ cần ra lệnh một tiếng, dù có bắt họ lên núi đao xuống biển lửa, họ cũng
Hai người đang đánh cờ liếc mắt nhìn anh.
“Có một tên khá thú vị đến”, một người trong đó nhìn bóng lưng Lâm Chính nói.
“Chẳng qua là một con nghé vô tri thôi”, một người khác lắc đầu nói.
Đại thống lĩnh!