Ừng ực...
Lâm Chính uống thuốc giải mình điều chế ra.
Trong nháy mắt, độc tố trong cơ thể lại chuyển hóa thành dược lực, biến thành món đại bổ. Không những điên cuồng nuôi dưỡng tẩm bổ bộ phận bị tổn thương trong cơ thể, mà đồng thời còn cường hóa xương cốt thể xác của anh thêm một bước, nâng cao độ mạnh của da thịt xương máu lên một bậc.
Lâm Chính thở phào một hơi, nhấc tay lên, phát hiện da dẻ bị ăn mòn lại lên da non lần nữa, trở nên bóng lưỡng đẹp đã...
Hơn nữa, da dẻ của mình giống như giác hút, hút mọi phấn độc phun trào ở xung quanh, hoàn toàn hấp thu chúng vào trong cơ thể.
Khi phấn độc trong hành lang được hấp thu hoàn toàn, cửa sắt chặn hành lang cũng chậm rãi mở ra.
Lâm Chính không còn bị nhốt.
Nhìn cảnh trước mắt, Lâm Chính như có điều suy nghĩ.
“Những cơ quan này cái nào cái nấy nhìn như muốn lấy mạng nhưng cũng giống như khảo nghiệm, hơn nữa... hình như toàn là có liên quan đến y thuật thiên cung”.
“Vả lại, thông qua khảo nghiệm từ những cơ quan đó, có vẻ xác thịt sẽ được tăng cường... Chuyện này là sao?”.
Lâm Chính liếc nhìn hành lang.
Chỉ còn mấy mét nữa là vào đến mộ của cung chủ.
Bước chân bước dài ra, năm bước đã đi tới nơi.
Tình hình này thì có lẽ vẫn còn một cơ quan nữa, sau khi thông qua sẽ vào được bên trong.
Lâm Chính nuốt nước bọt, cẩn thận đi chầm chậm về phía trước.
Anh đi một hồi, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Lâm Chính ngạc nhiên, đứng khựng lại, dụi mắt. Mình không nhìn lầm!
Đúng là trước mắt xuất hiện một người!
Chuyện này là sao?
Trong mộ thiên cung trừ mình ra, sao còn có người khác?
Chẳng lẽ... mình nhìn thấy ma? Đừng nói lại có mấy chuyện ảo ma này chứ?
Lâm Chính tích lũy sức mạnh, cầm châm bạc, dâng lên cảnh giác.
Người đó chậm rãi đi tới, đứng cách anh ba mét.
“Đừng căng thẳng, cậu thanh niên!”, người đến hô lên.
Lâm Chính quan sát người đó một lượt, phát hiện người đó có dáng vẻ của một chàng trai tuấn tú, vóc dáng cân đối.
Người đó mặc một bộ quần áo dài thời xưa, ăn mặc như công tử cổ đại, nhưng lại nhằm mắt, trông có vẻ cao thâm khó dò.
“Anh là ai?”, Lâm Chính hỏi. “Tôi là chủ nhân tạo nên huyệt mộ này, cũng là
người sáng lập ra thiên cung Trường Sinh”, người đó nói.
“Cái gì?”.
Lâm Chính kinh ngạc: “Ông là cung chủ đời đầu tiên?”.
“Phải”.
“Ông... Ông không phải chết rồi sao? Sao... lại xuất hiện ở đây?”.
“Tôi đúng thật đã chết, những gì cậu thấy chỉ là chút ảo ảnh tôi để lại! Tôi luôn đợi cậu, cậu thanh niên”, người đó nói.
“Đợi tôi?”.
“Phải, tôi luôn ở đây đợi người có thiên phú siêu việt, cho người đó kế thừa tất cả y bát của tôi. Cậu đã thông qua tất cả khảo nghiệm của tôi, cho nên tôi định sẽ giao toàn bộ y bát và kiến thức mà tôi học được cho cậu. Cậu thanh niên, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”, người đó nói.
Nghe được lời này, Lâm Chính hết sức kích động.
Người sáng lập thiên cung Trường Sinh!
Đó là tồn tại sánh ngang với thần tiên!
Nếu năm giữ tất cả kiến thức và năng lực của người này thì sẽ đạt đến cảnh giới như thế nào?
Lễ nào sẽ thành thần?
Lâm Chính run rẩy cả người, trong lòng dâng lên nỗi hưng phấn khó mà kiềm chế.
“Cậu thanh niên, bây giờ tôi sẽ giúp cậu cải tạo cơ thể, giúp cậu tiếp nhận truyền thừa của tôi dễ dàng hơn”, người đó nói: “Bây giờ hãy ngồi khoanh chân, điểm huyệt theo như tôi nói!”.
“Được.
Lâm Chính gật đầu, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
“Trước tiên mở huyệt! Điểm huyệt Xích Hải! Huyệt Mãn Sơn!”, người đó hô to.
Lâm Chính nghe thế lập tức đưa tay điểm vào huyệt Xích Hải và huyệt Mãn Sơn.
Không dám có chút do dựt
Hạnh phúc đến quá đột ngột, đến nỗi anh có phần đánh mất chính mình.
“Sau đó điểm huyệt Tinh Dục và huyệt Tiếu Phong!”
Lâm Chính làm theo.
“Sau đó là huyệt Hồng Thiên và huyệt Trung Vấn!".
“Huyệt Lưu Quang và huyệt Bất Dại”.
Người đó ở bên nói, Lâm Chính ở bên làm.
Làm theo một lúc, Lâm Chính cảm thấy không ổn, một luồng dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Vị trí của huyệt vị này... quá nguy hiểm...
“Cuối cùng, điểm huyệt Thiên Hối, sau đó nghịch chuyển kinh mạch là có thể hoàn thành lột xác cơ thể!”, người đó nói tiếp, mắt nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Nhưng lần này Lâm Chính không làm theo lời ông ta nói, mà giơ ngón tay lên, giống như đang suy nghĩ gì đó.
“Cậu thanh niên, sao cậu còn không làm theo?”, người đó hỏi.
“Tôi cảm thấy không đúng läm”, Lâm Chính nói. “Không đúng chỗ nào?”.
“Tiền bối, theo hướng đi huyệt mạch mà ông chỉ, nếu tôi điểm vào huyệt Thiên Hối, sau đó nghịch chuyển kinh mạch thì chắc chắn sẽ nổ tung mà chết! Chẳng khác nào tôi đang tự sát!”, Lâm Chính nói.
“Sao hả? Cậu đang nghỉ ngờ tôi?”.
“Văn bối không dám!”.
“Không dám thì cứ làm theo lời tôi nói! Chỉ có như vậy mới có thể giúp thân xác cậu đạt đến độ
cao người phàm không thể sánh bằng! Mau làm theo tôi!", người đó nghiêm túc quát lên.
Lâm Chính do dự một lúc, vẫn không có bất cứ động tác nào.
“Chẳng lẽ cậu cảm thấy y thuật của cậu hơn tôi?”, người đó hơi mất kiên nhẫn.
Lâm Chính trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm người đó một lúc lâu, đột nhiên đứng dậy.
“Nếu ông thật sự là cung chủ đời đầu tiên thì Lâm Chính có quất ngựa cũng không theo kịp, nhưng chỉ sợ ông không phải cung chủ đời đầu tiên!".
“Láo xược! Thằng nhãi, cậu muốn chết à?”, người đó nổi giận, bộ dạng sắp phát điên.
Nhưng Lâm Chính không sợ, chỉ nhìn quanh một vòng, nói: “Nếu tôi đoán không lầm, tôi... có lẽ đã trúng một loại thuốc không màu không mùi nào. đó nên xuất hiện ảo giác, có đúng không?”.
Soạt!
Bàn tay đó chụp xuống đầu Lâm Chính, sau đó xuyên thẳng qua, cuối cùng hóa thành một làn khói, biến mất.
Lâm Chính mở bừng mắt, sau đó ngồi bệt xuống đất, sợ đến mức không còn sức lực nào...
Cược thắng rồi...