Một cánh tay của Giang Mã vẫn đang chảy máu đầm đìa, cổ bị bóp đến biến dạng, thở không ra hơi.
Lúc này, nhìn anh ta không khác gì một con gà con bị xách ngược lên.
Người của Giang Hương Thư Các thấy thế, đều như bị sét đánh ngang tai.
“Sao... sao có thể chứ?”.
“Có phải tôi đang gặp ảo giác không?”.
“Không... không đúng... Chẳng phải nên là Giang sư huynh tóm được người kia sao? Tại sao... lại ngược lại thế này?”.
Bọn họ trợn mắt há mồm, thì thào tự nhủ.
Còn người của Thượng Thanh Cung đều đầu óc trống rỗng.
Nhị tôn trưởng tròn xoe hai mắt, kinh hãi đến mức suýt nữa ngã lăn ra.
E rằng... đây không phải là nằm mơi
“Chết tiệt!”.
Dường như lúc này Giang Mã mới hoàn hồn, anh ta giãy lên đành đạch, tay còn lại cố gắng đánh về phía huyệt Thái Dương của Lâm Chính.
Vù vù vùi
Quyền phong rít gào, quyền uy rợp trời!
Dường như quyền này sắp đánh cho đầu của Lâm Chính nát bét như một quả dưa bị vỡ!
Nhưng khoảnh khắc nắm đấm sắp lại gần đầu Lâm Chính.
Vèol Một luồng man lực bỗng tỏa ra từ chỗ cổ của Giang Mã, sau đó mang theo cơ thể anh ta,
nên mạnh xuống mặt đất.
Rầm...
Giang Mã tiếp xúc thân mật với mặt đất, khiến cả Thượng Thanh Cung rung chuyển.
Mặt đất của cung điện lập tức nứt ra.
Vách tường lung lay, vết nứt như mạng nhện.
Mấy cây cột khổng lồ đỡ phần mái đại điện cũng khẽ rung, cát bụi rơi xuống lả tả.
Còn những người đang có mặt lại càng bị mặt đất chấn động làm cho ngã dúi ngã dụi, nhiều người còn ngã chổng vó lên trời, nhìn rất khôi hài.
Đến khi mọi người đứng dậy được, mới nhận ra trận đấu đã kết thúc.
Lâm Chính một tay để sau lưng, một tay nắm thành quyền che miệng, dường như vẫn đang ho không ngừng.
Còn mặt đất trước mặt anh xuất hiện một cái hố rất lớn.
Miệng hố đầy vết nứt giống như mạng nhện, giữa hố là một bóng người đã hôn mê.
Đó không phải ai khác, mà chính là Giang Mã.
Lúc này, Giang Mã không còn vẻ oai phong như trước đó, mà nhìn vô cùng thảm hại.
Da thịt toàn thân anh ta rách toạc, máu tươi nhuộm đỏ áo, người đã ngất xỉu, xương cốt gấy hết, hoàn toàn không còn sức chiến đấu.
Nếu không nhờ dược lực của Siêu Thể Đan vẫn còn, thì e là anh ta đã cú ngã này làm cho tan xác rồi...
Giang Mã đã thua!
'Thua một cách thảm hại!
Thua te tua tan tác tả tơi!
Xung quanh im phăng phắc không một tiếng động.
Ai nấy trố mắt ra nhìn, không còn suy nghĩ được gì nữa.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Giang Mã vừa rồi còn xưng là vô địch... mà bây giờ lại bị đối phương đánh bại một cách dễ dàng như vậy?
Không phải chứ?
“Giang sư huynh thua rồi sao?”.
“Không thể nào..."
“Sao lại như vậy được?”.
Các đệ tử của Giang Hương Thư Các không thể chấp nhận được chuyện này, ai nấy kinh ngạc kêu lên.
Còn các đệ tử của Thượng Thanh Cung vẫn trong trạng thái đờ đẫn, chưa kịp hoàn hồn.
Dù sao cảnh tượng trước mắt... cũng khiến bọn họ quá chấn động.
Dường như đây không phải là sự thật, mà là nằm mơi
Cho dù là Nhị tôn trưởng cũng tưởng là vậy.
“Trận này có phải là tôi đã thắng không?”.
Thấy xung quanh im phăng phắc, Lâm Chính ngừng ho, ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên, hỏi Giang Thục Hồng.
Giang Thục Hồng rùng mình một cái rồi mới hoàn hồn, cuống quýt kêu lên: “Cậu... là người nào?”.
“Người của Thượng Thanh Cung”. Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Giang Thục Hồng thầm căn răng, quát Nhị tôn trưởng: “Nhị tôn trưởng, không ngờ dưới trướng ông còn có một người như vậy! Xem ra tôi đã coi thường ông rồi! Nhưng không biết ông đã cho đệ tử này dùng thuốc gì mà có thể vượt cả Siêu Thể Đan?”.
“Việc này..", Nhị tôn trưởng không biết nên trả lời thế nào.
Thực ra bây giờ ông ta cũng đang ù ù cạc cạc không hiểu gì.
“Sao nào? Ông không nói? Không tiện nói sao? Thôi bỏ đi! Bây giờ không phải là lúc nói những lời thừa thãi! Chúng ta tiếp tục! Giang
Hương Thư Các chúng tôi vẫn chưa thua đâu!".
Giang Thục Hồng có chút tức giận, quát lớn: “Giang Mạn!”.
“CóI”.
Một cô gái tóc ngắn bước ra.
Cô gái có khuôn mặt rất thanh tú, tay cầm một cây bút sắt khổng lồ, vẻ mặt lạnh lùng, khí tức hùng hậu.
“Cô lên đi!”.
“Vâng!”.
Cô gái đáp lại, rồi lấy một viên Siêu Thể Đan ra nhét vào miệng.
Mái tóc ngắn của cô ta lập tức mọc dài đến gần gót chân, khí tức vốn hùng hậu bỗng trở nên tàn bạo, vô cùng khủng khiếp.
“Xin thỉnh giáo!", cô gái trầm giọng quát.
“Tới đi”, Lâm Chính đáp.
Anh vừa dứt lời, cô gái bỗng nhấc chiếc bút sắt lên, cách không vẽ một đường.
Vùt
Mũi bút tỏa ra khí tức đáng sợ, đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính giơ tay lên. Bốp!
Một quyền đánh tan khí tức kia.
Nhưng ngay sau đó, đằng sau khí tức lại xuất hiện rất nhiều châm bạc đen sì, đâm về phía anh như mưa.
Phập phập phập!
Lâm Chính không kịp trở tay, lồng ngực phủ đầy những cây châm bạc đen sì này.
“Hay”.
Bốp!
Chưởng này mang theo sức mạnh hàng nghìn hàng vạn cân, cô gái không thể chống nổi, lập tức bị đánh bay đi, nặng nề ngã xuống đất, phun ra máu tươi.
Giờ phút này!
'Tròng mắt của mọi người như muốn rơi ra ngoài...