Tất cả mọi người đều há hốc miệng. Chuyện này là sao?
Chẳng phải Chấn Hám Sơn có ưu thế sao? Tại sao người bị đánh lùi lại là ông ta?
Không ai hiểu nổi. 'Vẻ mặt Chấn Hám Sơn đầy kinh ngạc, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin: “Sức mạnh thân xác của cậu... lẽ nào... là cơ thể võ thần?”.
“Chấn đại nhân tinh mắt quá”, Lâm Chính cũng không phủ nhận.
“Cái gì? Cơ thể võ thần?”. “Không thể nào!”.
La các chủ và Vi tổng chấp sự đều giật thót trong lòng, da đầu tê dại.
Cơ thể võ thần còn trẻ như vậy, sao có thể chứ?
“Chấn đại nhân! Ông nói đùa chắc? Cậu ta mới bao tuổi chứ? Sao có thể tu luyện được cơ thể võ thần?”, La các chủ kêu lên thất thanh.
“Chấn đại nhân, ông đừng để cậu ta hù dọa! Tôi thấy chắc. là cậu ta cáo mượn oai hùm, cố ra vẻ huyền bí thôi! Ông mau hạ gục cậu ta đi, đừng đùa nữa!”, Vi tổng chấp sự trầm giọng quát.
Hiển nhiên ông ta cũng không tin.
Nhưng đối phương có phải là cơ thể võ thần hay không, Chấn Hám Sơn là người biết rõ nhất.
Bỗng ông ta nghĩ ra gì đó.
“Nếu cậu ta quả thực là cơ thể võ thần thì chẳng phải lúc. giao đấu với Tân Kiếm và Hạo Tâm ở thiên cung Trường Sinh, cậu ta chỉ giả vờ thôi sao?”, Chấn Hám Sơn thầm run rẩy trong lòng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Với thực lực của Bạch Hạo Tâm thì chắc chẳn không thể. phá được cơ thể võ thần.
Nếu vậy thì tại sao Bạch Hạo Tâm lại có thể đánh cho Lâm Chính hộc máu?
E răng chỉ có một nguyên nhân! Đó là Lâm Chính đang diễn kịch! Nhưng tại sao anh phải diễn kịch? Diễn cho ai xem?
Mục đích của anh là gì?
Chấn Hám Sơn cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này.
“Muốn phá cơ thể võ thần không hề đơn giản, nhưng không phải là không có cách! Để tôi thử xeml”.
Sắc mặt Chấn Hám Sơn bỗng trở nên nghiêm túc, sải một bước ra, cơ thể trầm xuống, hai nắm tay siết chặt, khí tức toàn thân cưồn cuồn phát ra ngoài một cách tàn bạo.
Nhất thời, bên cạnh hồ Chu Tước cát bụi mù mịt, nước hồ dậy sóng, khí lưu đáng sợ tràn ngập cả khu vực.
Những người có mặt đều sợ hãi. “Hình như đây là... kiếm khí?”. “Lễ nào Chấn đại nhân đã nghiêm túc rồi?”.
“Không cần phải thế chứ? Chỉ là đối phó với một kẻ tép riu như vậy...”
“Liệu có đao to búa lớn quá không?”.
Rất nhiều người cảm thấy bất ngờ, không khỏi kêu lên.
“Hử?”.
Lâm Chính cảm nhận được khí ý ở xung quanh, lông mày hơi nhíu lại: “Những khí tức này là kiếm khí?”.
“Đúng vậy”, Chấn Hám Sơn gật đầu, bình tĩnh đáp: “Chức vụ của tôi ở Tử Huyền Thiên là chưởng kiếm giả! Nếu đã là chưởng kiếm giả thì đương nhiên chiêu pháp mạnh nhất của tôi là kiếm pháp! Trước đó tôi dùng quyền chỉ là để thăm dò cậu thôi! Bây giờ mới là thủ đoạn mạnh nhất của tôi!”.
Dứt lời, cánh tay Chấn Hám Sơn liền vung lên.
Keng!
Một luồng sáng màu đen bắn ra từ ống tay áo ông ta.
Nhìn kĩ, đó là một thanh trường kiếm màu đen.
Trường kiếm vừa ra, thân kiếm liền bản ra kiếm quang vô tận, tất cả khí ý xung quanh đều ngưng tụ về phía thân kiếm như bị nam châm hút.
Chẳng mấy chốc, thân kiếm đã có một luồng khí đáng sợ quấn quanh...
Kiếm uy nồng đậm tỏa ra xung quanh như sóng gợn. Mọi người đều kinh hãi.
Lâm Chính cũng không khỏi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Chấn Hám Sơn.
Đây là kiếm của ông ta sao?
Uy thế thật là khủng khiếp!
Quả không hổ là chưởng kiếm giả của Tử Huyền Thiên!
“Tôi chưa từng đấu với cơ thể võ thần, không biết nhát kiếm này của tôi có thể chém được cơ thể võ thần của cậu không nữal”, Chấn Hám Sơn cầm trường kiếm, bình thản nói.
“Nếu không chém được thì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Cứ chém thì biết, một nhát không được thì hai nhát!”.
“Xem ra Chấn đại nhân không hiểu đạo lý biết khó mà lui!", Lâm Chính lắc đầu.
“Nếu không chém được thì không phải kiếm của tôi không sắc, mà là cơ thể võ thần quá mạnh, sao tôi phải lùi
bước chứ?”, Chấn Hám Sơn mỉm cười đáp.
“Ồ! Nếu kiếm của ông bị gãy thì phải làm sao?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Gãy kiếm?”.
Chấn Hám Sơn sửng sốt một lát rồi bật cư: âu Lâm, câu hỏi này của cậu quả thực rất thú vị! Thân là chưởng kiếm giả, sao tôi có thể để người khác làm gãy kiếm của mình chứ? Là một kiếm giả, kiếm mà hủy thì người cũng chết chứ còn sao nữa?”.
“Không thể nói thế được”, Lâm Chính lắc đầu.
“Đừng nhiều lời nữa, hãy xem nhát kiếm này của tôi đây! Động Tinh Hài”.
Dứt lời, thanh kiếm đen sì kia bỗng hạ xuống.
Một luồng kiếm khí như trăng non xung thiên băn từ thân kiếm ra, chém thẳng về phía Lâm Chính.
Dường như trong kiếm khí có ngân hà đang di động, vô cùng kì diệu.
Mọi người trợn mắt há mồm, ngây người ra nhìn. Kiếm chiêu đáng sợ quá!
Đây chính là uy lực một nhát kiếm của chưởng kiếm giả Tử Huyền Thiên sao?
Không ai có thể tưởng tượng được, đối mặt với nhát kiếm đáng sợ này, Lâm Chính sẽ đỡ kiểu gì.
Nhưng ngay sau đó, hành động của Lâm Chính khiến tất cả bọn họ đều trố mắt ra nhìn.
Chỉ thấy Lâm Chính nhìn chăm chằm kiếm khí khủng khiếp kia, rồi bỗng cất bước, lao bản về phía kiếm khí.
Không thèm tránh kiếm khí mà còn lao vào?
Lâm Chính này có ý gì vậy?
Khinh thường chưởng kiếm giả của Tử Huyền Thiên sao? Thật là ngông cuồng!
Trong lòng mọi người ngoài kinh ngạc ra, không ai là không chửi rủa.
Nhưng rất nhanh... tình hình xuất hiện bước ngoặt khiến bọn họ khó mà chấp nhận được.
Chỉ thấy Lâm Chính giơ tay hóa chưởng, bổ mạnh về phía kiếm khí trước mặt.
Keng! Kiếm khí lập tức bị bàn tay của anh đánh xuyên qua, gãy thành hai nửa, cảm phập xuống một gò đất cao ở bên cạnh hồ Chu Tước.
Gò đất lập tức nổ tung, kiếm khí bản tung tóe xuống đất, tạo thành vô vàn cái lỗ.
“Cái gì?”.
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
“Chiêu pháp hay! Nhưng vẫn chưa đủ! Hãy xem nhát kiếm này của tôi đi! Ngạo Thị Càn Khôn Trảm!”, Chấn Hám Sơn trong lòng kinh hãi, nhưng không lùi bước, mà lại gầm lên, tích trữ một nhát kiếm mạnh mẽ rồi chém về phía Lâm Chính.
Keng!
Thanh kiếm đen lóe lên kiếm quang trắng toát, sau đó một luồng kiếm lực đánh ra.
Kiếm lực này vô hình vô ảnh, nhưng lại vang lên những tiếng ù ù như sóng âm.
Cho dù kiếm lực vẫn chưa lại gần, nhưng mọi người đã có thể cảm nhận được sức phá hoại của nó.
Nhưng...
Pặp!
Lâm Chính lại tung quyền ra nện mạnh về phía kiếm lực.
Kiếm lực lập tức nổ tan tác, không thể khiến Lâm Chính mảy may bị thương.
Hơi thở của tất cả mọi người đều trở nên run rẩy. Nhưng lần này họ không kinh ngạc như trước đó nữa.
Bởi vì giờ phút này, bọn họ mới phát hiện ra Lâm Chính không hề đơn giản.
Anh phá được hai chiêu liên tiếp, đã lại gần Chấn Hám Sơn.
Áp lực của Chấn Hám Sơn tăng vọt, nhưng ông ta vẫn không bỏ cuộc, cần răng quát: “Lâm Chính! Hãy xem tuyệt kĩ
của tôi đây! Huyền Diệp Thánh Kiếm Quyết!”.
Dứt lời, Chấn Hám Sơn lại huy động kĩ pháp, định dùng kiếm chiêu lợi hại nào đó.
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt! Một loạt những âm thanh trong trẻo vang lên.
Chỉ thấy xung quanh Chấn Hám Sơn dường như xuất hiện mấy ảo ảnh thần kì.
Những ảo ảnh này đều mang hình dáng của ông ta, tay cầm trường kiếm, bày ra những tư thế khác nhau, phát động tấn công với Lâm Chính.
Bốn phương tám hướng đều có.
Lâm Chính đang đứng gần, lập tức rơi vào vòng vây của Chấn Hám Sơn.
“Oa!". Các đệ tử kêu lên kinh ngạc.
Bọn họ chưa bao giờ thấy chiêu thức nào thần kỳ như vậy. Chẳng khác nào thần tiên!
Nhưng trong mắt Lâm Chính, thực ra những cái được gọi là ảo ảnh phân thân này chỉ do khí kình tạo nên mà thôi.
“Chém!".
Chấn Hám Sơn quát lớn, tất cả ảo ảnh và cả bản thể của ông ta đều chém về phía Lâm Chính.
Xung quanh toàn là kiếm quang. Kiếm khí lạnh lẽo khiến mọi người nổi cả da gà.
Kiếm ý đáng sợ khiến ba hồn bảy vía của bọn họ cũng run lên.
Chiêu này đã cho thấy một cách rõ ràng tại sao Chấn Hám Sơn có thể trở thành chưởng kiếm giả của Tử Huyền Thiên.
Nhưng vẫn không thể chém được Lâm Chính.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo, nhắm trúng một đạo kiếm ảnh, rồi cơ thể bỗng xoay một vòng, giơ tay ra chộp. lấy.
Keng! Âm thanh nặng nề vang lên.
Tất cả ảo ảnh xung quanh lập tức biến mất.
Tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ. Thời gian dường như ngừng trôi. Nhưng vẫn chưa hết.
Ngay sau đó, đôi mắt Lâm Chính bỗng lóe lên một tia sáng đỏ, bàn tay giữ kiếm bỗng dùng sức.
Năm ngón tay vặn một cái. CạchI Một âm thanh trong trẻo vang lên.
Chỉ thấy thanh trường kiếm đen sì kia bị năm ngón tay. của Lâm Chính vặn gãy...