Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1897: Tứ Thánh Anh




Nghe được lời đó, bên phía Tử Huyền Thiên xôn xao.

Bọn họ không còn tự tin và ngạo nghễ như trước, thay vào đó là bàng hoàng và bất an.

“Lần này phải làm sao?”.

“Ngay cả Vệ sư huynh cũng thất bại, chúng ta lên cũng chỉ tự chuốc lấy nhục mà thôi!”.

“Chẳng lẽ cứ nhận thua như vậy?”.

“Vậy chúng ta còn mặt mũi nào quay về gặp các đồng môn trong tông môn?”.

“Phải làm sao mới tốt? Phải làm sao mới tốt?”.

Các đệ tử Tử Huyền Thiên đứng ngồi không yên, nhưng Chấn Hám Sơn lại không hề hoảng loạn.

Ông ta quay đầu nhìn các đệ tử một lượt, sau đó mới thản nhiên nói: “Hạo Tâm! Nếu con đã đến thì ra đấu một trận đi! Lần này vi sư quả thật không còn kế nào khác, hi vọng của Tử Huyền Thiên đặt hết vào conl”.

Ông ta dứt lời, một người đàn ông đầu tóc rũ rượi, đi ra từ phía sau đám đông.

Đệ tử Tử HuyềnThiên đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía người đàn ông.

Đợi người đàn ông đó ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều la lên.

“Bạch sư huynh?”. “Đó là... Bạch Hạo Tâm?”.

Đệ tử thiên cung Trường Sinh cũng nhận ra người đó, lập tức hô lên.

Trong nháy mät, khắp hiện trường rộ tiếng xôn xao. “Cái gì? Bạch Hạo Tâm?”.

“Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm? Bạch Hổ, một trong Tứ Thánh Anh của Tử Huyền Thiên?”.

“Sao anh ta lại đến đây?”.

“Trước kia tôi còn không nhìn thấy anh ta đến!”.

Tiếng hô kinh ngạc không ngừng vang lên.

Không riêng gì đệ tử của thiên cung Trường Sinh không biết người đó sao lại đến đây, mà ngay cả đệ tử của Tử

Huyền Thiên cũng không biết Bạch Hạo Tâm đã đến.

Vị khách không mời mà đến này làm mọi người kinh ngạc, ngay cả các tôn trưởng cũng biến sắc.

“Bạch sư huynh? Sao... sao anh lại đến đây cùng chúng tôi? Tôi nhớ anh đang chấp hành nhiệm vụ không phải sao? Sao lại ở đây?”, nữ đệ tử lúc trước ngạc nhiên hỏi.

“Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ chuẩn bị quay về tông môn báo cáo, nghe nói mọi người ở đây nên đến xem xeml”, Bạch

Hạo Tâm thản nhiên nói.

“Đến xem xem? Vậy anh... đến từ lúc nào?”.

“Chưa lâu, có lẽ là khi Tân Kiếm quyết đấu với tên đó”, Bạch Hạo Tâm nói.

Mọi người kinh hãi. Các tôn trưởng và điện chủ đều có sắc mặt khó coi.

Vì rất nhiều người không phát hiện ra anh ta đã vào đây, đủ thấy thực lực của anh ta như thế nào.

“Hôm nay tôi vốn không muốn ra tay, nhưng Tân Kiếm đã thất bại, danh dự của Tử Huyền Thiên đã mất, tôi không thể không đứng ra!”.

Bạch Hạo Tâm thản nhiên nói, đi thẳng tới phía trước.

Mọi người xôn xao.

Người của Tử Huyền Thiên vô cùng mừng rỡ, kích động không thôi.

“Tốt quá! Bạch sư huynh ở đây, chúng ta không phải sợ gì nữa!”.

“Có Bạch sư huynh ở đây chắc chắn có thể thắng!”.

“Bạch sư huynh cố lên!”.

“Để bọn họ biết sức mạnh chân chính của Tử Huyền Thiên chúng tai”.

Đúng lúc đó, có người của thiên cung Trường Sinh lên tiếng.

“Bạch Hạo Tâm? Sao có thế? Anh không có tư cách đấu với Lâm Chính!".

“Vì sao?”, Bạch Hạo Tâm nhìn về phía người nói.

“Anh là người đến sau, trận khiêu chiến lần này là Tử Huyền Thiên đề xướng, chỉ có người ban đầu đến đây mới có thể tham gia khiêu chiến. Một kẻ đến sau như anh sao có. thể tham gia? Nếu là như vậy, Tử Huyền Thiên các người liên tục có người lẻn vào, chẳng phải thiên cung Trường Sinh chúng tôi cứ phải chiến đấu mãi vậy sao? Thay vì vậy chỉ bằng hai bên chúng ta lôi đao thật thương thật ra đánh một trận, cần gì phải đánh ảo như vậy?”, người đó lớn tiếng hét.

Người đó nói xong, lập tức có vô số người của thiên cung ủng hộ.

“Nói đúng!". “Bạch Hạo Tâm không có tư cách tham gia quyết đấu!”.

“Người đến sau thì sao có thể đấu? Nếu vậy không phải là phá hoại quy tăc sao?”.

“Nếu Bạch Hạo Tâm thua rồi, có phải ba người còn lại trong Tứ Thánh Anh của Tử Huyền Thiên các người cũng đến khiêu chiến luôn không?”.

“Thật không công bằng!”.

Càng lúc càng có nhiều đệ tử hét lên, đồng loạt phản đối.

Chấn Hám Sơn nhíu mày, không lên tiếng.

“Các vị sư huynh, Bạch Hạo Tâm này là ai?”, Thu Phiến ở trong đám đông luôn ở trong thiên cung, biết rất ít về bên ngoài, không nhịn được hỏi.

“Sư muội, cô không biết Bạch Hạo Tâm?”.

“Không biết”.

“Vậy cô đã nghe tới Tứ Thánh Anh của Tử Huyền Thiên chưa?”.

“Hình như nghe đến sư tỷ nào đó nói qua, nhưng không biết nhiều”.

“Vậy tôi kể cho cô nghe. Tứ Thánh Anh là bốn đệ tử mạnh nhất Tử Huyền Thiên, bọn họ khác với ngũ kiệt của thiên cung Trường Sinh chúng ta. Ngũ kiệt chú trọng thiên phú, thực lực chệnh lệch nhau, nhưng Tứ Thánh Anh thì khác, thực lực bọn họ gần như có thể so với trưởng lão của Tử Huyền Thiên, thậm chí có thể giao đấu với điện chủ của thiên cung chúng ta, là cao thủ thiếu niên thật sự! Ngũ kiệt của thiên cung Trường Sinh gặp phải Tứ Thánh Anh cũng không biết có thể qua được mấy chiêu! Điện chủ không xuất hiện thì chắc chăn không thể đánh lại! Bốn người này là chiến lực cao nhất trong các đệ tử Tử Huyền Thiên! Không, anh ta căn bản đã đại diện cho chiến lực ở tầng cao nhất của Tử Huyền Thiên rồi!”.

Nghe lời nói đó, Thu Phiến hít sâu một hơi. Có thể lay động điện chủ? “Nói vậy chẳng phải... anh Lâm lành ít dữ nhiều rồi?”.

“Nếu đã tới thì vì sao không thể chiến đấu? Đây vốn là một trận so tài tỷ võ, sao lại có nhiều quy tắc như vậy? Mọi người chớ có ồn ào nữa! Bạch Hạo Tâm, cậu lên đi!”.

Dứt lời, hiện trường bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Vô số đệ tử thiên cung nhìn sang phía người nói, tất cả im lặng, đầy vẻ ngạc nhiên.

Người lên tiếng lại là... Tam tôn trưởng!