Ngông cuồng? Không!
Đối với Vệ Tân Kiếm thì những lời như vậy không phải là ngông cuồng!
Bởi vì anh ta có tư cách nói những lời như vậy!
Là thiên tài kiếm đạo nổi danh như cồn của Tử Huyền Thiên, đối mặt với bất cứ kẻ thù nào, anh ta đều dùng những nhát kiếm sắc bén nhanh gọn nhất để giải quyết đối phương.
Trước giờ những kẻ thù quyết đấu với Vệ Tân Kiếm, chưa ai chịu được quá ba chiêu của anh ta.
Anh ta nói với Lâm Chính năm chiêu... là đã coi trọng anh rồi.
“Năm chiêu?", Lâm Chính cũng có chút ngạc nhiên, quan sát Vệ Tân Kiếm một lượt: "Anh tự tin đến thế cơ à?”.
"Đây không phải là tự tin, mà là tôi tự nhận thức về thực. lực của mình. Tuy thủ đoạn của anh cũng kinh hãi thế tục, nhưng so sánh thực lực giữa tôi với anh thì kết quả vẫn là tôi cao hơn mạnh hơn anh. Tôi muốn đánh bại anh thì chỉ cần vài chiêu", Vệ Tân Kiếm mặt không cảm xúc nói.
"Nếu đã vậy thì được, để tôi xem thủ đoạn của anh thế nào. Nhưng nếu sau năm chiêu mà tôi vẫn chưa thua thì sao?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Không thể nào, tôi nói năm chiêu là năm chiêu, tuyệt đối sẽ không đánh thêm chiêu thứ sáu", Vệ Tân Kiếm lắc. đầu nói.
“Tôi nghĩ sẽ có chiêu thứ sáu", Lâm Chính đáp. "Tôi đã nói rồi, không có là không có".
"Sao tôi phải tin anh chứ? Anh cứ nói xem sau năm chiêu mà không đánh bại được tôi thì sẽ thế nào đi".
"“Hừ! Nếu có chiêu thứ sáu, thì tôi sẽ chủ động nhận thua, đồng thời dập đầu với anh, nhận anh làm thầy!", Vệ Tân
Kiếm nhíu mày, có chút phãn nộ đáp.
"Dập đầu bái sư? Cũng được! Vậy thì tới đi!", Lâm Chính mỉm cười nói.
"Chết tiệt!".
Vệ Tân Kiếm lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mät đanh lại, rút một thanh trường kiếm ra, sau đó khí kình trên người anh †a bản ra, bao trùm lấy thanh kiếm sắc trong tay. Anh ta vung kiếm lên, chém về phía Lâm Chính.
"Triều Dương Hàn Tinh Kiếm!".
Keng!
Lưỡi kiếm lóe lên tia sáng sắc lạnh, giống như sông Ngân với hàng nghìn hàng vạn ngôi sao, chém về phía Lâm Chính.
Khoảnh khäc đó, thiên địa thất sắc, nhật nguyệt lu mờ.
Bên ngoài Anh Hoa Điện chỉ có duy nhất thanh kiếm này.
Vô số cặp mắt ngước lên nhìn chăm chẵm.
Vô số hơi thở và trái tim đều ngừng lại ở giây phút này.
Nhát kiếm này mang theo khí thế quá đáng sợ.
Chắc hẳn dù là ai cũng không dám tiếp chiêu chính diện.
Quả nhiên, Lâm Chính đã né tránh.
Anh bước lùi lại, tốc độ rất nhanh, ý đồ tránh nhát kiếm đáng sợ này.
Nhưng với uy năng của nhát kiếm này, muốn tránh là tránh được sao?
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Chỉ thấy lưỡi kiếm chém tới, Vệ Tân Kiếm khẽ cử động cánh tay, một luồng sức mạnh giống như sấm sét bỗng bao trùm lấy cả lưỡi kiếm. Nhất thời, sức mạnh cuồng bạo trên lưỡi kiếm phóng ra, giống như một tấm lưới lớn trùm lấy Lâm Chính.
"Oa!".
Xung quanh vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.
Tấm lưới khổng lồ băng khí nhẫn đánh tới bất ngờ khiến ai cũng không kịp trở tay, Lâm Chính muốn tránh cũng không còn cơ hội.
VùiI
Tấm lưới lớn ập xuống!
Ầm!
Mặt đất chấn động.
Bụi bay mù mịt.
Cả khu vực tan hoang.
Mọi người căng mắt ra nhìn vào đám bụi.
Bụi lắng xuống, bóng dáng của Lâm Chính dần hiện ra. "Anh ta vẫn còn sống sao?".
€ó người lớn tiếng kêu lên.
"Cái gì?".
"Đòn tấn công mạnh như vậy mà vẫn không giết được anh †a?".
"Anh ta tránh được rồi sao?". Mọi người xôn xao.
Vệ Tân Kiếm dừng tay, nhìn chằm chằm Lâm Chính đang bước ra khỏi đám bụi, thầm hừ một tiếng, nói: "Anh quả nhiên rất khó đối phó, nhưng không sao, đây chỉ là khai vị thôi! Bây giờ sẽ đến món chính đây!".
Dứt lời, Vệ Tân Kiếm lại vung kiếm trong tay lên, người đứng thẳng tắp, tay còn lại nắm lấy lưỡi kiếm, vuốt một cái.
Xoẹt!
Lưỡi kiếm sắc bén cứa rách lòng bàn tay anh ta, máu tươi nhuộm đỏ thanh kiếm. Cùng lúc đó, khí tức toàn thân của Vệ Tân Kiếm cũng bản ra khỏi người anh ta, dường như: máu tươi trên kiếm và khí tức băn ra từ người anh ta có mối liên hệ gì đó. Nhất thời, cả thanh kiếm trở nên cuồng bạo, sát khí kinh người tràn ngập bên ngoài Anh Hoa Điện.
Rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc, bị lưồng sát khí này làm cho chấn động, cả người khế run rẩy.
Các trưởng lão của 5 cung 10 điện cũng ngạc nhiên.
"Sát khí đáng sợ quá! Vệ Tân Kiếm này... quả nhiên đáng gờm! Tử Huyền Thiên có thiên tài như vậy, trong vòng 50 năm không thể sa sút được!", một điện chủ không nhịn được bình luận.
"Đúng vậy! Vệ Tân Kiếm còn trẻ mà đã tiếng tăm như cồn, uy vọng rất cao, tôi thấy Tử Huyền Thiên có ý muốn bồi dưỡng cậu ta thành trụ cột tương lai của tông phái!", Tứ tôn trưởng cũng lên tiếng.
“Chỉ tiếc là người như vậy lại không thích y đạo, thiên cung chúng ta mấy lần mời mọc, nhưng cậu ta đều không gia nhập, nếu không chäc chăn thiên cung sẽ không bạc đãi cậu ta!”, Tam tôn trưởng hừ mũi nói.
"Tam tôn trưởng, ông nói xem Lâm Chính có phải là đối thủ của người này không?", Trịnh Thông Viễn chần chừ một lát, không nhịn được hỏi.
"Chắc là không thắng được đâu! Chiêu pháp của Vệ Tân Kiếm quá bá đạo! Nếu là tôi, muốn đỡ được nhát kiếm này cũng không hề dễ dàng! Mà những đòn tấn công tiếp theo. của Vệ Tân Viễn sẽ chỉ càng ngày càng mạnh, cho dù Lâm Chính may măn tránh được nhát kiếm này, thì bốn chiêu tiếp theo cũng đủ lấy mạng cậu ta", Tam tôn trưởng chắp hai tay sau lưng, bình thản nói.
Trịnh Thông Viễn khẽ gật đầu.
"Hơn nữa, tôi có cảm giác Lâm Chính không cầm cự được bao lâu nữa! Hoạt Độc trong ngư: u ta không cho. phép cậu ta chiến đấu mãi như vậy được! Tôi nghĩ cho dù cậu ta thắng Vệ Tân Kiếm, nhưng gặp cường giả tiếp theo của Tử Huyền Thiên thì cũng thua là cái chäc", Ngũ tôn trưởng khàn giọng nói.
Nghe thấy thế, đám Tam tôn trưởng đều nở nụ cười.
Cuối cùng.
Dưới ánh mắt chăm chú của vạn người, Vệ Tân Kiếm lại giơ kiếm lên, chém về phía Lâm Chính.
Nhát kiếm này như lay động lá liễu trong gió xuân, kiếm sắc trong tay khẽ vung lên.
Ầm!
Một luồng kiếm khí bắn ra khỏi thân kiếm.
Đây là khí của Vệ Tân Kiếm.
Khí kình phóng ra ngoài!
Dùng kiếm phóng ral
Hơn nữa, đạo kiếm khí này nồng đậm hơn, cuồng bạo. hơn, đáng sợ hơn khí của bất cứ người nào Lâm Chính từng gặp...
Vù vù vù...
Nó giống như một làn sóng màu đỏ, xé toạc mặt đất, chấn động trời xanh, ùa về phía Lâm Chính với khí thế hủy diệt mọi thứ.
"A!",
Các đệ tử thiên cung ở phía sau Lâm Chính sợ đến mức bỏ chạy tứ tán, còn ai dám lại gần chứ?
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Xôn xao nhốn nháo.
Nhưng... lần này Lâm Chính không tránh nữa.
Chắc là biết tránh né cũng vô ích, nên anh nghênh đón chính diện luôn.
"Anh từ bỏ rồi sao? Hay là muốn đỡ đòn này của tôi? Ha ha, nếu anh muốn đón đỡ thì anh quá ngây thơ rồi! Chiêu "Thị Diệt Kiếm Lãng" này của tôi đủ để khiến một tòa nhà trở thành cát bụi! Ngay cả vật chất cứng rắn nhất trên đời cũng không thể chống lại được nó! Anh tay không tấc sắt thì chống lại kiểu gì?", Vệ Tân Kiếm nhếch mép, nở nụ cười đắc. ý.
"Xem ra thắng thua đã rõ rồi!". Chấn Hám Sơn bình tĩnh nói.
"Anh ta nên tránh đi, nghênh đón chính diện chỉ khiến anh ta thịt nát xương tan thôi!".
"Tên này ngây thơ quá! Anh ta không biết rốt cuộc thực lực của Vệ sư huynh đáng sợ đến mức nào”.
Lúc này, nữ đệ tử mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó.
Một tiếng nổ dữ dội vang lên.
Cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả mọi người đều chấn động.