Khí tức hóa thành cột khí, xông thẳng lên trời.
Tất cả mọi người của thiên cung Trường Sinh đều nhìn thấy.
Vô số người ngước mắt lên, ai nấy đều rất kinh ngạc.
Các đệ tử bình thường nhìn thấy cột khí này còn tưởng là dị tượng gì.
Nhưng các tôn trưởng, điện chủ của thiên cung đều biến sắc.
"Đây là..."
"Là thánh trụ đại thành? Đây chẳng phải là dị tượng chỉ có người tu luyện Trường Sinh Khí Đạo Quyết đến đại thành viên mãn mới có thể sinh ra sao? Lẽ nào... có người đã tu luyện Trường Sinh Khí Đạo Quyết đến viên mãn?".
"Không! Không thể nào! Trường Sinh Khí Đạo Quyết không phải là công pháp bình thường, điều kiện nhập môn của nó cực kỳ hà khắc, lúc tu luyện lại càng phiền phức khó khăn. Chúng ta tu luyện đến cấp 3 cấp 4 đã phải trải qua muôn vàn khổ sở, không biết mất bao nhiêu năm. Vậy mà bây giờ có người có thể tu luyện đến cấp 5, sinh ra thánh trụ đại thành? Đây là chuyện không thể!", Ngũ tôn trưởng chạy ra khỏi Vô Dục Cung, đứng ở cửa cung nhìn thánh trụ phía xa, tâm trạng vô cùng kích động.
Những người còn lại cũng không thể bình tĩnh được.
"Thánh trụ đang ở ngay trước mắt bà, Ngũ tôn trưởng, dù bà có thừa nhận hay không, thì đây cũng là sự thật, đúng là có người đã nắm được toàn bộ Trường Sinh Khí Đạo Quyết! Nhưng không biết rốt cuộc là ai! Thiên cung chúng ta có thêm một thần nhân từ lúc nào vậy?", Tam tôn trưởng nhíu mày, bắt đầu suy tư.
Đúng lúc này, người thanh niên bên cạnh kinh ngạc kêu lên: "Các vị tôn trưởng, phương hướng của thánh trụ đại thành này... không đúng lắm".
"Không đúng lắm? Ý cậu là sao?", Tam tôn trưởng quay sang hỏi.
Người thanh niên kiễng chân lên nhìn một lát, sau đó nghiêm giọng đáp: "Tam tôn trưởng, hình như phía đó là Từ Bi Thất! Cột sáng xuất hiện ở Từ Bi Thất!".
Mọi người nghe xong đều chấn động.
"Một cao thủ tuyệt đỉnh bất ngờ xuất hiện ở Từ Bi Thất... Hồng rồi! Mau đến đó!".
Tam tôn trưởng kêu lên, lập tức cùng mọi người chạy tới Từ Bi Thất.
Mọi người dùng châm bạc cường hóa thân xác, tốc độ cực nhanh, một bước đi được trăm mét.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã tới bên ngoài Từ Bi Thất.
Nhưng khi bọn họ đứng vững lại nhìn, thì bên ngoài Từ Bi Thất đã la liệt thi thể.
Tất cả đều là thủ vệ canh chừng nơi này.
Người thanh niên vội chạy tới kiểm tra thi thể, sau đó ngẩng đầu lên kêu to: n trưởng, bọn họ đều bị một châm bạc đâm vào cổ, cắt đứt mệnh mạchi".
"Cái gì?". Ai nấy đều biến sắc.
“Thiên cung Trường Sinh bỗng dưng hỏa hoạn khắp nơi, đệ tử hỗn loạn, bây giờ Từ Bi Thất cũng gặp phải kẻ xấu! E là có người bụng dạ khó lường có mưu đồ với thiên cung chúng ta rồi!", Ngũ tôn trưởng khàn giọng nói.
"Dù người này là ai, chờ tôi bắt được hắn, nhất định sẽ lột da rút xương, băm văm hẳn thành ngàn mảnh", säc mặt Tứ tôn trưởng lạnh như băng, dữ tợn nói.
"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, lúc chúng ta đến, đúng lúc thánh trụ đại thành vừa biến mất, không biết đi đâu. Tôi nghĩ có lẽ kẻ này vẫn đang ở trong Từ Bi Thất. Mọi người mau cùng tôi chặn cửa, bắt lấy hän!", Tam tôn trưởng quát.
Các tôn trưởng và điện chủ lập tức tiến lại gân cửa chính Từ Bi Thất lúc này đang mở toang.
Quả nhiên. Keng! Bên trong vang lên động tĩnh, rõ ràng là có người.
Thần kinh của mọi người căng lên, đanh mắt nhìn cửa chính, bắt đầu trở nên cảnh giác.
Bọn họ không dám cứ thế xông vào.
Bởi vì đối phương có thể phóng ra thánh trụ đại thành thì chắc chắn thực lực không hề đơn giản, hành động lỗ mãng e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
"Kẻ xấu phương nào, dám đến thiên cung bọn tao làm càn? To gan! Nghe đây, mày đã bị bọn tao bao vây rồi! Mau lăn ra đây đầu hàng đi, nếu không, tao sẽ cho mày chết không chỗ chôn!", Tam tôn trưởng lạnh lùng quát lớn, giọng nói vang rền truyền vào Từ Bi Thất.
Nhưng bên trong không có động tĩnh gì.
"Không nói gì sao? Hừ! Nếu đã vậy thì được, để tao vào. gặp mày!", Tam tôn trưởng hừ một tiếng, dẫn đầu xông vào Từ Bi Thất.
Nhưng ông ta vừa vào.
Keng keng keng..
Bên trong bỗng vang lên tiếng chuông gấp gáp, lan khắp bốn phương tám hướng.
Tiếng chuông trong trẻo kỳ dị, nhưng lại có sức mạnh nhiếp hồn.
“Mọi người cẩn thận!"
"Tam tôn trưởng! Mau quay lại, e là đối phương lừa đấy!"
Ngũ tôn trưởng kêu lên. Nhưng Tam tôn trưởng mặc kệ.
Đúng lúc này.
Cộp cộp cộp...
Xung quanh bỗng vang lên rất nhiều tiếng bước chân gấp gáp.
Mấy người đều ngoảnh đầu lại.
Chỉ thấy trên mấy con đường bên ngoài Từ Bi Thất bỗng xuất hiện rất nhiều đệ tử người dính đầy máu, mặt như phát điên.
Dường như bọn họ bị thứ gì đó gọi tới, ai nấy nhìn chắm chằm vào cửa chính của Từ Bi Thất, rồi xông tới đó như bị mất trí.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
"Có chuyện gì vậy?", Ngũ tôn trưởng kinh ngạc. "Hỏng rồi! Hình như thần trí của những đệ tử này đều không còn tỉnh táo! Chắc chắn bọn họ bị tiếng chuông quái dị trong Từ Bi Thất dụ đến đây! Mọi người cẩn thận!", Tứ tôn trưởng kêu lên.
"Ngăn bọn họ lại!".
Tiếng hô vừa dứt, các cao thủ lập tức ra tay, ngăn cản dòng người như điên này lại. Nhưng đúng lúc này.
Âm!
Một tiếng nổ dữ dội bỗng phát ra từ bên trong cánh cửa lớn của Từ Bi Thất.
Mọi người ngoảnh lại, chỉ thấy một bóng dáng bay. ngược ra ngoài.
Bóng dáng kia lộn một vòng trên không, hai chân vững. vàng chạm đất, nhưng vừa chạm đất liền không ngừng lùi lại, cơ thể lảo đảo.
Mọi người nhìn kĩ.
Bóng dáng kia... là Tam tôn trưởng.
"Tam tôn trưởng, ông không sao chứ?".
Ai nấy kinh ngạc kêu lên.
"Người bên trong không vừa đâu! Thực lực của hắn vô cùng hùng hậu, hơn nữa... hắn năm rõ chiêu thức thủ đoạn của tôi như lòng bàn tay! Người này không đơn giản chút nào!", Tam tôn trưởng đanh giọng đáp.
Ai nấy đều kinh ngạc.
"Tam tôn trưởng, ông có nhìn rõ mặt người kia không? Có biết đối phương là ai không?".
"Không nhìn rõ, người kia đã làm hỏng đèn bên trong, trong đó tối thui, chắc là sợ bị tôi nhận ra diện mạo nên cố ý. làm vậy... Ø? Xung quanh là sao đây? Đám đệ tử này định làm gì vậy?", cuối cùng Tam tôn trưởng cũng chú ý tới sự hỗn loạn ở phía sau, sắc mặt lạnh tanh quát.
Nhưng những đệ tử này không đếm xỉa gì đến ông ta, tiếp tục xông về phía này.
Tất cả đã mất lý trí! Tuy các tôn trưởng điện chủ có thực lực mạnh mẽ, nhưng ít khó địch được nhiều. Bảy tám người sao có thể ngăn cản được gần nghìn người chứ?
Chẳng mấy chốc đã có người phá được vòng vây, xông vào Từ Bi Thất.
"Khốn kiếp!".
Tam tôn trưởng nổi giận: "Từ Bi Thất nghiêm cấm không ai được vào! Các cậu chán sống sao? Giết không thai".
"Giết không tha!".
Những người còn lại cũng không nương tay, ra toàn sát chiêu. Chẳng mấy chốc các đệ tử đã năm la liệt dưới đất.
Bốn phương tám hướng cũng có không ít tinh nhuệ thiên cung đến chỉ viện, gia nhập cuộc chiến.
Hiện trường càng ngày càng hỗn loạn.
Tam tôn trưởng vừa cùng mọi người đàn áp những đệ tử nổi loạn, vừa nhìn về phía Từ Bi Thất.
Không biết tại sao, ông ta cứ cảm thấy sai sai.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu ra, lớn tiếng hét lên: "Hỏng rồi! Người bên trong muốn dựa vào những đệ tử mất trí này để rời khỏi đây! Lập tức phong tỏa cả khu vực! Nghiêm cấm
bất cứ ai ra vào! Maul".
Nhưng... không còn kịp nữa.
Ẩm!
Chỉ thấy cửa chính Từ Bi Thất bỗng dưng nổ tung, bụi bay mù mịt.
Nhưng... bóng dáng kia lại không chạy về phía con đường.
Mà giãm mạnh một cái, rồi lao về phía Tam tôn trưởng như tên bản.
Sát khí ngùn ngụt!
Người kia... muốn giết Tam tôn trưởng!