Lâm Chính thấy hết toàn bộ sự việc.
Anh không lên tiếng, cũng không thể lên tiếng.
Lúc này anh mơ hồ nhìn thấy một số thứ hoặc nghe thấy một số thứ đã là nghị lực rất mạnh, e rằng qua một lúc nữa anh sẽ không kiên trì nổi.
Anh cố gắng mở mắt ra, nhưng mí mắt càng lúc càng nặng.
Trong lúc cấp bách, anh chỉ có thể cố gắng nhấc tay, ném điện thoại của mình xuống dưới bậc thềm.
Dùng hết toàn bộ sức lực.
Sau khi ném điện thoại đi, cuối cùng Lâm Chính mất đi ý thức, rơi vào hôn mê.
Cộp! Cộp! Cộp! Cộp! Cộp...
Điện thoại lăn xuống dưới theo bậc thềm dốc đứng.
Hai người kia nhìn lướt qua, không hề để tâm, đường nhìn lại quay về phía Liễu Như Thi đã hôn mê, vẻ mặt không mấy tự nhiên.
“Sư huynh, hình như cô ta ngất đi rồi”.
“Vậy thì phiền to!”.
“Chúng ta có đưa cô ta vào cung nữa không?”.
“Wào cung cái gì? Bây giờ cõng cô ta lên đó, làm sao. chúng ta giải thích với người trong cung? Tốt xấu gì cô ta cũng là đệ tử ký danh, nếu để người của thiên cung biết là chúng ta làm thì ít nhiều cũng sẽ bị phạt. Em làm vậy không phải tự chuốc rắc rối hay sao?”.
“Wậy ý sư huynh là...”.
“Ném cô ta xuống dưới là được rồi. Bậc thềm này dài như vậy, nếu cô ta ngã chết ở dưới, người khác chỉ nghĩ là thể lực. cô ta quá kém nên ngã lăn xuống dưới, tai nạn mà thôi, không liên quan đến chúng ta”.
“Được!”.
Hai người bàn bạc một hồi lâu, chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc đó, một giọng quát lạnh lùng vang lên.
“Chuyện gì vậy?”.
Giọng nói ấy làm hai người rùng mình, vội vàng đưa mắt nhìn sang, phát hiện là bà cụ Ôn ở dưới chân núi đi lên.
Trong tay bà ấy cầm một chiếc điện thoại bị rơi nứt, chính là cái mà Lâm Chính vừa ném xuống.
Tuy bà cụ đã lớn tuổi nhưng bước chân thoăn thoắt, chỉ cần mấy giây đã vượt qua bậc thêm một trăm mét lên được tới đầu này.
Nhìn Liễu Như Thi năm dưới đất, bà cụ Ôn giận dữ.
“Chuyện gì vậy?”, bà ấy nghiêm giọng hỏi.
“A? Cái đó.
“Bà Ôn, chúng cháu không biết”.
Hai người vội vàng xua tay.
“Không biết? Hừ, bớt thừa lời! Nơi này chỉ có hai đứa, sao lại không biết được? Nói, có phải hai đứa làm khó con bé này không?”, bà cụ Ôn quát lớn.
“Cái đó... Hơ...”, người con gái há miệng, sốt ruột đến mức líu cả lưỡi, không biết nên trả lời thế nào.
Người con trai thì lanh trí hơn, vội nói: “Bà cụ Ôn, bà trách lầm chúng cháu rồi, chuyện này thật sự không liên quan đến chúng cháu! Chúng cháu vừa khéo có việc ra ngoài, đi đến đây thì thấy sư muội ngất xỉu ở đây, đang định cứu cô ấy về sư môn. Không ngờ bà lại lên đây, kết quả để bà hiểu lầm rồi. Bà ơi, chúng cháu không phải người xấu, cũng mới lần đầu gặp mặt người sư muội này, vô duyên vô cớ sao chúng cháu lại hại cô ấy?”.
“Thế sao?”, bà cụ Ôn nhíu mày, mắt lộ vẻ nghỉ ngờ.
Nhưng không có băng chứng, cộng thêm Lâm Chính và Liễu Như Thi đều đã ngất đi, bà ấy cũng không hỏi được ra lẽ.
Để an toàn, bà ấy vẫn lên tiếng.
“Nếu đã như vậy thì hai đứa mau đưa hai người này vào cung đi!”.
“Vâng, thưa bà”. Người con trai vội đáp.
Người con gái không tình nguyện cho lắm, nhưng người con trai đã ra hiệu cho cô ta.
Trong lúc bất đắc dĩ, hai người chỉ đành mỗi người cõng theo một người xuất phát đến thiên cung Trường Sinh.
Bà cụ Ôn đi sát theo sau.
Có bà cụ khó dây này đi theo, hai người không dám làm gì khác.
Hai người đều luyện võ, cũng là y võ, sức lực rất lớn, bước đi như bay, chỉ mấy phút đã đi hết bậc thềm dài.
Ở cuối bậc thềm là một cánh cửa rộng lớn, bởi vì địa hình nơi này rất cao, sương mù bay lơ lửng bên cạnh cửa lớn, hùng Vĩ cứ như thiên môn.
“Dưới núi có việc gì mà ồn ào vậy? Ồ? Bà cụ Ôn, xảy ra chuyện gì lớn vậy? Ngay cả bà cũng lên núi?”.
Một chấp sự đứng canh cửa không khỏi kêu lên kinh ngạc.
“Ồ, không có gì, chỉ là tên nhóc này bị trúng độc, Liễu Như Thi dẫn cậu ta lên thiên cung nhờ tôn trưởng cứu chữa. Cậu dẫn bọn họ vào thông báo cho tôn trưởng đi”, bà cụ Ôn nói.
“Trúng độc? Độc gì mà huy động nhân lực, nhờ tới cả tôn trưởng ra tay vậy?”.
“Hoạt Độc!”.
“Cái gì? Hoạt... Hoạt Độc?”.
Lâm Chính cảm giác mình đã nằm mơ một giấc mơ rất dài.
Mơ thấy gì thì anh không còn nhớ rõ.
Đợi đến khi anh tỉnh lại, anh đã nằm ở đại điện rực rỡ huy hoàng.
Lúc này anh đang ở trần, toàn thân cảm những cây kim nhỏ màu vàng dày đặc khiến người ta sởn gai ốc.
Có không ít người đang đứng xung quanh anh. Nhìn cách ăn mặc của bọn họ thì có lẽ đều là đệ tử. “Cậu tỉnh rồi à?”.
Một giọng nói hờ hững vang lên bên tai Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn về phía người nói, là một người phụ nữ xinh đẹp mặc quần áo lộng lẫy, tư thái uyển chuyển thướt tha.
Bà ấy búi tóc cao, trán có chu sa, ngũ quan tinh xảo, da dẻ trằng sữa, dáng vóc vô cùng đầy đặn, nhưng vì vấn đề tuổi tác mà khóe mắt đã có thể nhìn thấy một ít nếp nhăn.
Lâm Chính biết bà ta.
“Ngũ tôn trưởng..., anh gọi một cách yếu ớt.
“Cậu là Lâm Chính?”, người phụ nữ xinh đẹp hỏi.
“Vâng”.
“Nói cho tôi nghe, Lâm Chính, vì sao cậu lại nhiễm phải Hoạt Độc?”, người phụ nữ xinh đẹp hỏi.
Hoạt Độc có tính chất gì, Lâm Chính hiểu rõ, người của thiên cung Trường Sinh cũng hiểu rõ.
Đây không phải loại độc muốn trúng là trúng!
Có thể trúng loại độc như vậy tất nhiên là có lý do đặc biệt.
Đương nhiên Lâm Chính không dám nói ra chuyện mình nhốt người phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt, chỉ đành nói là bị kẻ thù truy sát, trong lúc bất đắc dĩ đã dùng Tuyệt Thế Đỉnh Phong Thuật, bị cấm thuật đó ảnh hưởng nên mới nhiễm phải Hoạt Độc.
“Cậu nói cậu biết Tuyệt Thế Đỉnh Phong Thuật? Sao có thể?”, người phụ nữ xinh đẹp không tin, läc đầu nói: “Thuật pháp này là cấm thuật, không phải muốn dùng là có thể dùng được! Điều kiện sử dụng nó hà khắc đến mức nào, ngay cả những tôn trưởng như chúng tôi cũng chưa chắc có thể sử dụng. Cậu là đệ tử bị thiên cung trục xuất, sao có thể có năng lực đó?”.
“Nếu tôn trưởng không tin thì Lâm Chính cũng không có gì để nói. Lần này đến đây chỉ mong tôn trưởng có thể cứu Lâm Chính”, Lâm Chính nói.
“Có lễ cậu biết quy tắc của thiên cung Trường Sinh chúng tôi?", người phụ nữ xinh đẹp nói.
Lâm Chính im lặng một lúc, đột nhiên giơ tay lên.
“Ngũ tôn trưởng... Nếu tôi cho bà thứ này, thiên cung có đồng ý cứu tôi không?”.
“Thứ gì?”, người phụ nữ xinh đẹp hỏi. Lâm Chính vén tay áo lên.
Trong nháy mắt, đại sảnh im lặng như tờ...