Mọi người nghe thấy lời nói đó đều tràn đầy hứng thú. Ngay cả người của Huyết Ma Tông cũng vậy. Dù gì bọn họ cũng là kẻ không yên phận.
“Ha ha, hiếm khi gặp mấy vị có tính cách như vậy, nếu đã như thế thì để tôi làm người làm chứng cho các vị!”, sâu trong đáy mắt Ngũ trưởng lão lóe lên tia sáng kỳ dị, nhếch khóe. miệng, cười ha ha nói.
“Chỗ tôi có một viên Khê Ngọc Thạch, mang theo bên mình có thể lưu thông máu huyết, nuôi dưỡng tinh thần, ngưng thần tĩnh tâm. Người luyện võ có vật này có thể làm ít được nhiều, tôi sẽ lấy nó ra làm vật cược”, không biết Nam Cầm lấy từ đâu ra một viên đá màu lam nhạt, nói.
Viên đá óng ánh trong suốt, giống như kim cương, nhưng lại sáng hơn cả kim cương, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng .Joel lại liên tục lắc đầu: “Không không, cô Nam Cầm, nếu cô chỉ lấy nó để làm vật cược thì thật chẳng thú vị. Tôi cảm thấy cô nên lấy Huyễn Thái Thạch thì thích hợp hơn!”.
“Cái gì? Huyễn Thái Thạch?”, Nam Cầm biến sắc.
“Cô Nam Cầm không nỡ sao?”, .Joel cười nói: “Tôi cảm thấy nếu muốn cược, chúng ta hãy cược cái gì kích thích một chút. Tôi nghĩ cho dù cô có thua viên đá nát màu xanh lam đó cũng không đau lòng đâu, đúng không? Cô hãy lấy Huyễn Thái Thạch, bảo vật gia truyền của nhà họ Nam các cô ra thì tốt hơn! Vật cược quý trọng, cô cũng sẽ cố gắng hết sức, đúng không?”.
Nam Cầm im lặng, nhưng chốc lát sau, cô ta nhếch miệng cười, nói: “Được, nếu anh .Joel đã nói vậy thì tôi sẽ lấy Huyễn Thái Thạch ra đặt cược!”.
Nói xong, Nam Cầm lại lấy một viên đá to bằng quả trứng gà từ đâu ra không hay.
Viên đá đó tỏa ra bảy sắc màu, bề ngoài còn có ánh sáng nhàn nhạt, xa hoa lộng lẫy, thật chẳng khác nào vật của thần tiên trên trời.
“WowF.
Người xung quanh đều ngẩn ngơ.
“Đẹp quá”, .Joel cảm khái một tiếng, nhìn sang Khổng Thích Thiên: “Anh Khổng, anh thì sao?”.
“Tôi nghĩ chắc là anh nhắm vào thanh kiếm này của tôi đúng không?”, Khổng Thích Thiên giơ trường kiếm trong tay lên, mỉm cười nhàn nhạt.
“Bội kiếm của võ tôn Tăng Không, nghe nói ông Tăng Không từng mang kiếm này khiêu chiến cao thủ các nước, chưa từng thất bại, thậm chí ngay cả ông Smith đại sư kiếm đạo của quốc gia chúng tôi cũng bị ông ấy đánh bại. Nếu tôi có thể lấy thanh kiếm này về, chäc chẳn sẽ là một chuyện vô cùng náo động”, .Joel phấn khởi.
“Nếu vậy thì lấy nó làm vật cược thôi”.
Khổng Thích Thiên nhún vai, không để tâm lắm, thuận miệng nói: “Còn anh, quyết định lấy gì ra?”.
“Đương nhiên là Trái Tim Của Thần rồi! Tôi nghĩ đây là thứ mà không ai có thể từ chối!", Joel cười nói.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc, trợn to mắt như sắp rớt cả tròng ra ngoài.
“Joel, anh nói thật sao?”, Khổng Thích Thiên vội hỏi.
“Đương nhiên, .Joel tôi chưa bao giờ nói dối”.
“Được! Được! Tốt lắm!”, Khổng Thích Thiên kích động nói.
Ngay cả mấy người Ngũ trưởng lão, Huyết Kiêu, Huyết Ưng cũng không bình tĩnh được nữa. Bọn họ đưa mắt nhìn
nhau, muốn nói lại thôi.
“Trái Tim Của Thần là cái gì?”, Lâm Chính mờ mịt, không kìm được hỏi.
“Thần y Lâm, anh chưa từng nghe nói tới Trái Tim Của Thần sao?”, Nam Cầm ngạc nhiên không thôi.
“Chưa từng nghe nói”, Lâm Chính thẳng thản đáp.
“Anh... Đúng là kiến thức hạn hẹp! Trái Tim Của Thần là bảo bối của giáo hội nước Mễ, nghe nói lắp nó vào vị trí trái tim có thể làm sạch tâm linh của con người, tăng cường linh hồn con người, mang lại vô số lợi ích. Đương nhiên, quan trọng nhất là Trái Tim Của Thần có thể đỡ một lần tấn công chí mạng. Người có được Trái Tim Của Thần đạn bản không chết, sét đánh không cháy! Vô cùng đáng sợ!”, Nam Cầm cười nói.
“Ồ? Còn có loại bảo bối như vậy?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
Trái Tim Của Thần này có nguyên lý gì?
Thật chẳng khác nào bùa hộ thân.
“Được rồi các vị, chúng ta đều đã lấy ra bảo bối quý giá nhất, tiếp theo sẽ là tên kia rồi”, .Joel chuyển đường nhìn sang phía Lâm Chính.
Những người khác đồng loạt nhìn sang phía anh.
“Tôi không có gì để đặt cược, trên người chỉ có một chiếc. điện thoại”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Anh đi vội vàng, trên người không mang theo thứ gì.
Joel cười nhạt, thản nhiên nói: “Kẻ chỉ biết chơi kim may. vá như cậu cũng không có thứ gì có thể hấp dẫn chúng tôi. Nếu đã như vậy, cậu hãy lấy thứ quý giá nhất của mình tham gia ván cược này đi!”.
“Thứ quý giá nhất của tôi?”, Lâm Chính nghiêm túc hỏi.
“Đúng, chính là mạng cậu!”, Joel cười lạnh lùng: “Nếu cậu thua thì để mạng lại đây là được!”.