Những lời nói của ông lão khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Ông ta là ai?
Dựa vào đâu mà nói những lời như vậy?
Lẽ nào Trang Bộ Phàm chết rồi thì ông ta có thể đại diện cho cả sơn trang Huyết Kiếm sao?
"Lão già khốn kiếp, ông là cái thá gì chứ? Dám nói hươu nói vượn ở đây? Chán sống à? Cút sang một bên!", một người nhà họ Trang hoàn hồn lại, tức giận quát.
"Câm miệng!".
"Hỗn xược!".
Trang Thái Thanh và Trang Bình Sinh đồng thanh quát.
Người kia giật nảy mình, kinh ngạc nhìn hai người họ.
"Ông ba, đây... đây là ai vậy?", người ở bên cạnh cảm thấy không đúng, dè dặt hỏi.
Chỉ thấy Trang Bình Sinh và Trang Thái Thanh cùng bước tới, ôm quyền nói đầy cung kính: "Vãn bối Thái Thanh (Bình Sinh) xin chào Mã quản gia!".
Mọi người nghe thấy thế lại càng kinh ngạc hơn.
Mấy người có tuổi nhà họ Trang dường như nghĩ ra gì đó, tất cả đều biến sắc.
"Mã quản gia?".
"Lẽ nào... là... là quản gia của trang chủ nhiệm kì trước?".
"Ông ấy chưa chết sao?".
Những tiếng kinh ngạc vang lên.
"Mã quản gia chưa qua đời, mà vẫn cúc cung tận tụy với nhà họ Trang ta. Chỉ là ông ấy không muốn để lộ thân phận của mình, nên làm việc quét dọn ở cổng, đồng thời thay đổi diện mạo".
Ông ta quét cổng mấy chục năm, đến nỗi Trang Bình Sinh và Trang Thái Thanh phải mất một lúc mới biết người này là ai.
Câu nói của Trang Bình Sinh đánh thức tất cả mọi người.
"Không ngờ thân phận thực sự của bác Mã này lại ghê gớm như vậy".
"Quản gia của gia chủ nhiệm kì trước thì bây giờ phải bao nhiêu tuổi chứ?".
"E là thực lực của Mã quản gia đã đến cảnh giới cao nhất rồi".
Người nhà họ Trang trở nên kích động, nhao nhao kêu lên: "Xin Mã quản gia hãy ra tay trả thù cho tộc nhân của chúng ta".
"Xin Mã quản gia hãy ra tay".
Những âm thanh kích động vang lên không ngớt.
Nhưng... ông lão lại lắc đầu.
"Có lẽ thái độ của tôi đã rất rõ ràng rồi mới phải, tôi sẽ không đối đầu với thần y Lâm, cũng mong các cậu đừng làm chuyện ngu ngốc. Các cậu không phải là đối thủ của thần y Lâm này, đừng chôn cả nhà họ Trang cùng", Mã quản gia nói rất nghiêm túc.
"Nhưng..."
"Nếu các cậu còn coi tôi là người nhà họ Trang, thì hãy nghe tôi. Nếu các cậu cố chấp không nghe theo thì tôi chỉ đành lựa chọn đứng về phía thần y Lâm, để bảo vệ huyết mạch của nhà họ Trang", Mã quản gia mặt không cảm xúc nói, vừa dứt lời đã đi đến bên cạnh Lâm Chính, thái độ rất kiên quyết.
Người nhà họ Trang thấy thế thì há hốc miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Bọn họ còn tưởng đã nhìn thấy hi vọng, nhìn thấy ánh sáng giữa đêm đen.
Nhưng không ngờ tia sáng này... lại chiếu từ phía Lâm Chính tới.
Sao có thể không khiến bọn họ tuyệt vọng chứ?
"Ông Mã, người này giết bố con, giết gia chủ của nhà họ Trang, bây giờ ông lại bảo bọn con đừng đối đầu với anh ta, vậy ai sẽ rửa được nỗi nhục cho nhà họ Trang ta đây?".
Trang Hồng Nhạn không thể chịu được điều này, cắn răng xông tới, quỳ xuống trước mặt ông lão, vừa khóc vừa nói.
Đôi mắt cô ta chứa đầy sự căm thù và oán hận, chỉ muốn băm vằm Lâm Chính thành nghìn mảnh.
"Nhóc con, chuyện này không thể trách thần y Lâm được. Các con phá quy tắc kén rể, mà thần y Lâm vẫn giành được chiến thắng. Theo quy định trước đó thì các con phải đưa Kim Ô Đan cho cậu ta. Nhưng các con không chịu, còn muốn làm hại cậu ta. Bây giờ Trang Bộ Phàm bị giết chẳng phải là tự chuốc sao?", Mã quản gia bình tĩnh đáp.
"Nhưng mọi việc bố con làm đều là vì sơn trang mà", Trang Hồng Nhạn tức giận nói.
"Cậu ta làm vậy là hại sơn trang thì có! Lẽ nào con nghĩ rằng thần y Lâm không có năng lực tàn sát cả sơn trang sao?", Mã quản gia trầm giọng nói.
"Con không tin một mình anh ta có thể tắm máu cả sơn trang".
Mã quản gia nhíu mày, ghé lại gần rồi nhỏ giọng nói: "Cho dù một mình cậu ta không thể, nhưng hiện giờ sơn trang chỉ có một kẻ thù thôi sao?".
Ông ta dứt lời, Trang Hồng Nhạn khẽ run rẩy, lập tức hiểu ra.
Cô ta nhìn những chỗ khuất xung quanh, có thể liếc thấy một vài bóng dáng, thậm chí người của Huyết Ma Tông cũng không ẩn náu, mà quang minh chính đại đứng ở giữa đường nhìn về phía này.
Cô ta lập tức hiểu ý của ông lão.
Hiện giờ sơn trang Huyết Kiếm không thể chịu sự tổn thất nào nữa.
Nếu thực sự đánh nhau với thần y Lâm, cho dù thắng được thì cũng tổn thất nặng nề.
Nếu người của những tông môn thế gia xung quanh nhúng tay vào, ra tay với sơn trang Huyết Kiếm, thì bọn họ chống lại kiểu gì đây?
Đối với những tông tộc tổ chức này, lợi ích mới là điều quan trọng nhất.
Trang Hồng Nhạn đau khổ cùng cực, nước mắt giàn giụa, nhưng cô ta chẳng còn cách nào khác. Chuyện đã đến nước này, cô ta không còn bất cứ lựa chọn nào.
"Bố!".
Trang Hồng Nhạn không kiềm chế được nữa, phủ phục xuống đất, khóc lóc thương tâm.
Đây có lẽ là chuyện đau lòng nhất trên đời, người giết cha ở ngay trước mắt mà cô ta lại chẳng làm gì được.
Không ít người nhà họ Trang hậm hực trong lòng, nghiến răng nghiến lợi.
"Con cũng đừng buồn quá, thực ra mọi chuyện không tệ đến mức đó đâu", Mã quản gia bước tới, đỡ Trang Hồng Nhạn lên nói.
Trang Hồng Nhạn đẩy ông ta ra, ánh mắt hằm hằm nhìn ông ta.
Hiển nhiên cô ta đã thỏa hiệp, nhưng vẫn ghi hận Mã quản gia.
Mã quản gia không tức giận, chỉ nói: "Nhóc con, thực ra bố con vẫn cứu được".
Câu nói này khiến Trang Hồng Nhạn như bị dội nước đá, run lên cầm cập.
"Ông Mã, ông... ông nói gì? Bố con... vẫn cứu được sao?".
"Đúng vậy, cậu ta vẫn cứu được, chỉ xem con có muốn cứu hay không thôi", Mã quản gia gật đầu đáp.
Trang Hồng Nhạn nghe thấy thế, không nghĩ nhiều đã quỳ phịch xuống đất, vừa khóc vừa nói: "Xin ông Mã hãy ra tay cứu bố con! Nếu ông có thể cứu được bố con, Hồng Nhạn xin làm trâu làm ngựa cho ông!".
"Mau đứng lên đi", Mã quản gia vội đỡ Trang Hồng Nhạn lên, nói: "Ông không cứu được bố con, con đừng dập đầu với ông".
"Gì cơ?", Trang Hồng Nhạn há miệng, kinh ngạc nói: "Nhưng vừa nãy ông nói có thể cứu được bố con mà".
"Ông không cứu được, nhưng người khác cứu được".
"Ai ạ?".
Tuy đây là lần đầu tiên Trang Hồng Nhạn gặp Lâm Chính, nhưng cô ta cũng nghe được không ít lời đồn về anh.
Hình như người này quả thực có khả năng cải tử hoàn sinh.
Trang Hồng Nhạn cắn răng, quỳ xuống dập đầu với Lâm Chính.
"Thần y Lâm, cầu xin anh hãy cứu bố tôi, nếu anh đồng ý cứu sống bố tôi, tôi... bằng lòng theo anh hầu hạ suốt đời".