Ngay cả Tô Diệu Diệp cũng không phải là đối thủ, ở đây còn mấy người có thể đánh với “Tần Minh” này chứ?
Huống hồ trước đó “Tần Minh” còn đấu với người của Huyết Ma Tông mà không bị rơi vào thế hạ phong.
Thiên tài trẻ tuổi như vậy, đáng sợ cỡ nào chứ?
Nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng.
Nhưng trưởng lão của Phiêu Nhai Các hình như hiểu ra gì đó, ông ta nhìn về phía Trang Bộ Phàm: “Trang chủ, ý của ông là…”
“Tuy trong người cậu ta chảy dòng máu của nhà họ Trang tôi, nhưng không xứng mang họ Trang, bây giờ lại công khai làm trái mệnh lệnh của trang chủ, vì vậy, cậu ta sống hay chết không liên quan gì đến sơn trang chúng tôi hết”, Trang Bộ Phàm bình thản nói.
Trưởng lão của Phiêu Nhai Các nghe thấy thế, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, nhỏ giọng nói: “Diệu Diệp! Cậu hãy lên võ đài đánh tiếp với cậu ta đi!”.
“Trưởng lão, việc này… tay của tôi đang đau lắm, hơn nữa không thể dùng sức, sao có thể đánh lại được cậu ta chứ?”, Tô Diệu Diệp biến sắc, vội nói.
“Cậu cứ lên đi, tôi đảm bảo cậu có thể thắng! Sao nào? Cậu không tin tôi sao?”, trưởng lão Phiêu Nhai Các trầm giọng quát.
Tô Diệu Diệp chần chừ một lát rồi cắn răng nhảy lên võ đài.
Xung quanh yên tĩnh hẳn đi.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía anh ta.
Chỉ là lúc này, cánh tay phải của Tô Diệu Diệp đang rất đau đớn, muốn đứng thẳng người còn có chút vất vả, càng đừng nói đến việc chiến đấu.
Lâm Chính nhíu mày: “Là tôi ra tay vẫn nhẹ sao?”.
“Trừ khi cậu giết tôi, nếu không cậu không thắng nổi đâu!”, Tô Diệu Diệp trầm giọng nói.
“Vậy được!”.
Lâm Chính gật đầu, cũng không nhiều lời, cất bước xông tới.
“Gió lên!”.
Tô Diệu Diệp dồn khí kình toàn thân, cách không đánh một chưởng.
Vù!
Chưởng lực mạnh mẽ mang theo từng trận cương phong ập về phía Lâm Chính.
Nhưng uy lực của cương phong này quá kém, không thể gây trở ngại gì cho Lâm Chính, anh chạy băng băng về phía trước, khí thế không thể đỡ nổi.
“Hả?”.
Tô Diệu Diệp kinh hãi lùi lại.
Nhưng đúng lúc này.
Vèo vèo vèo…
Mấy chiếc lá bắn lên võ đài như phi đao, nhắm trúng tim, ấn đường và cổ họng Lâm Chính.
Lâm Chính chợt biến sắc, lập tức tránh né.
Nhưng mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, đến mức anh không kịp tránh, cánh tay bị cứa một đường, máu tươi lập tức rớm ra.
“Cái gì?”.
Các khách mời lại ồ lên.
Tô Diệu Diệp cũng vô cùng kinh ngạc, vội quay đầu nhìn về phía chiếc lá bay tới, không ngờ là do trưởng lão Phiêu Nhai Các ra tay.
“Trang chủ! Tại sao chuyện làm trái quy định như vậy mà ông không ngăn cản?”, Lâm Chính nhìn chằm chằm Trang Bộ Phàm, hỏi.
“Làm trái quy định? Làm trái quy định gì?”, Trang Bộ Phàm hỏi vặn lại: “Tôi nhớ mình không hề nói rằng người dưới võ đài không được giúp thì phải”.
Lâm Chính sa sầm mặt: “Vậy là hôm nay các ông sống chết muốn bảo vệ Tô Diệu Diệp chứ gì?”.
“Nếu cậu có bản lĩnh thì giết Tô Diệu Diệp đi, như vậy thì coi như cậu thắng”, Trang Bộ Phàm bình thản nói.
Ông ta vừa dứt lời, rất nhiều người liền phì cười.
Có người của Phiêu Nhai Các giúp đỡ, cho dù Tô Diệu Diệp bị phế một cánh tay thì chắc chắn “Tần Minh” này cũng không thể giết được anh ta.
Bởi vì lúc này, kẻ thù của Tần Minh đã không còn là Tô Diệu Diệp nữa.
“Thằng khốn kiếp này, cậu ta nghĩ mình là cái thá gì chứ? Dám gây sự ở đây? Để xem lần này cậu ta chết thế nào!”, Trang Mặc Long cười khẩy.
“Phiêu Nhai Các và nhà họ Trang ta liên hôn là chuyện lớn của nhà họ Trang, vậy mà cậu ta lại phá hỏng! Ha ha, lần này trang chủ sẽ không tha cho cậu ta đâu!”, Trang Mặc Hổ cũng bật cười.
“Cứ xem đi! Chắc chắn người của Phiêu Nhai Các sẽ băm vằm thằng ngốc này! Còn nhà họ Trang chúng ta chỉ cần đứng xem ở bên cạnh thôi!”.
“Cậu ta chết là cái chắc!”.
Tiếng cười mỉa mai và khinh miệt vang lên không ngớt.
“Tần Minh! Nếu cậu chịu ngoan ngoãn đầu hàng, và dập đầu nhận lỗi, thì tôi nghĩ cậu sẽ không sao đâu, cậu hãy thức thời chút đi”, đúng lúc này, Trang Bộ Phàm lại lên tiếng.
Nhưng ông ta nói vậy không phải là muốn tốt cho Lâm Chính.
Sao anh có thể không biết tính toán của ông ta chứ? Ông ta muốn giữ lại mạng của Lâm Chính để moi mấy câu tâm pháp khẩu quyết cuối cùng từ miệng anh mà thôi. Nếu Lâm Chính nói hết những tâm pháp khẩu quyết này cho Trang Bộ Phàm biết, thì nhà họ Trang còn quan tâm đến sống chết của anh sao?
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, mặc kệ ông ta.
Trang Bộ Phàm lắc đầu.
“Diệu Diệp, ra tay đi!”, trưởng lão Phiêu Nhai Các quát.
“Vâng!”.
Tô Diệu Diệp hét lớn, lần này chủ động xông tới.
Nhưng anh ta không tấn công Lâm Chính.
Bởi vì người của Phiêu Nhai Các đã tản ra, đứng xung quanh võ đài.
Lúc Tô Diệu Diệp hành động, thì người của Phiêu Nhai Các ở bên dưới cũng đồng thời ra chiêu.
Vèo vèo vèo…
Vô số chiếc lá bay về phía Lâm Chính.
Tiếng phá không vang lên không ngừng.
Lưỡi lá sắc bén như muốn xé rách không gian ở đây.
Lâm Chính tránh né không ngừng, nhảy lên nhảy xuống, nhìn có vẻ rất chật vật.
Tô Diệu Diệp đứng nguyên tại chỗ cười lớn.
“Đối đầu với tôi hả? Lần này tôi sẽ phải băm vằm cậu ra!”, Tô Diệu Diệp nheo mắt cười nói, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Chờ sau khi Lâm Chính trúng mấy chiếc lá, anh ta sẽ nhân cơ hội xông tới, đánh gãy tay chân người này để rửa sạch mối nhục trước đó.
Vèo vèo vèo…
Cuối cùng…
Phập phập!
Âm thanh quỷ dị vang lên.
Cuối cùng vùng bụng và trán Lâm Chính cũng bị chiếc lá sượt qua, máu tươi rỉ ra…