Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1638: Tần Minh đáng sợ




“Không thể nào!", cuối cùng thì cũng có người kêu lên, phá tan bầu không khí im lặng. Đám đông cũng như phát điên. 

“Tần Minh có thể tát được Mặc Long sao?...Chuyện gì vậy?” 

“Mặc Long tại sao không đỡ được đòn của cậu ta chứ?” 

“Là giả, chắc chắn là giả”. 

“Là tôi bị xảy ra ảo giác phải không?” 

“Mặc Long là thiên kiêu của gia tộc, sao lại không đỡ nổi một cái tát đó chứ?” 

Không ai có thể chấp nhận được hiện thực này. Trang Thái Thanh chau mày, nhìn chăm chăm Tần Minh. Trang Hồng Nhạn cũng cảm thấy không thể tin 

“Mặc Long, anh không sao chứ?”, một người kêu lên. 

“Tôi...không sao...do khinh suất quá thôi..”, Mặc Long bừng tỉnh. Anh ta nín thở, xoa xoa má của mình, đôi mắt ánh lên sự tức giận và oán hận. 

Mất mặt quá! 

“Tôi thấy anh không nên nhường tôi thì tốt hơn. Nếu không mà đánh tiếp thì sợ rằng anh sẽ rất thảm hại đấy. Vì đến cơ hội đánh trả cũng không có”, Tần Minh điềm đạm nói. 

“Khốn nạn”, Trang Mặc Long tức giận quát lớn: “Chẳng lẽ Trang Mặc Long tôi lại không bằng một đứa con riêng vô dụng không xứng với họ Trang như cậu sao? Vừa rồi là do tôi khinh suất mà thôi. Cậu cứ ra tay đi, tôi đã nói nhường là nhường. Tới đi!” 

“Anh đã cố chấp như thế thì tôi cũng không khách khí nữa”, Tần Minh trầm giọng, lao tới như một con gió. Tốc độ của anh nhanh tới mức vô lý. 

“Cái gì?”, Trang Mặc Long tái mặt. Anh ta cảm nhận được có gì đó không ổn bèn vội vàng giơ tay lên đỡ đòn. 

Tần Minh tung những cú đấm như mưa. Trang Mặc Long vừa đưa tay lên đỡ vừa tung chân ra đạp định vừa công vừa thủ nhưng chiêu thức của anh ta chẳng ra sao, bị ăn mấy đấm, đau tới mức tưởng sốc đi được. Bất lực, anh ta đành từ bỏ việc tấn công mà chỉ tập trung vào phòng thủ. 

Thế nhưng dù có như vậy thì cũng không cầm cự được bao lâu. Chưa tới một phút mà Trang Mặc Long đã bị sưng vù mặt, người ngợm đầy vết thương. 

Anh ta căn bản không thể nào đỡ được đòn tấn công như vũ báo của Tần Minh. Hàng phòng ngự của anh ta đã bị chọc thủng. Nếu tiếp tục như này thì chắc chắn anh ta sẽ chết. 

“Chết tiệt! Tế Vũ Kiếm Pháp!”, Trang Mặc Long gào lên, đột nhiên rút kiếm ra, kiếm ảnh vung như mưa, đâm thẳng về phía Tần Minh. 

Tần Minh vội vàng lùi lại. Thế nhưng kiếm ảnh vẫn để lại những vết thương trên cánh tay của anh. Máu tươi bắn ra. 

“Đê tiện!”, Trang Nam Phi hét lớn. 

“Tần Minh còn chưa dùng kiếm mà anh đã dùng! Đúng là bỉ ổi. Trang Mặc Long, dù anh có thắng trận này thì cũng chẳng vinh quang gì”. 

“Cái gì mà vinh quang hay không? Tôi nói là không được dùng kiếm à? Chỉ cần không vi phạm quy định thì cần gì phải quan tâm nhiều làm gì? Tần Minh, chết đi!”, Trang Mặc Long gầm lên, đâm thẳng thanh kiếm về phía Tần Minh. 

Trang Mặc Long đang dùng kiếm pháp đơn giản nhất để chiến đấu. Thân kiếm linh hoạt và vô hình, thế nhưng sức mạnh thì vô cùng khủng khiếp. Nó có thể chém nát mọi thứ, lưỡi kiếm còn xuất hiện một vệt đỏ máu, trông vô cùng quỷ dị. 

Tần Minh né liên tục, nhảy lên cúi xuống. Có vẻ anh rất kiêng dè thanh kiếm này, không dám phản công lại. Dần dần, Trang Mặc Long lại chiếm được ưu thế. 

“Bố ơi không hay rồi. Tần Minh không biết kiếm pháp của nhà họ Trang. Thằng bé không biết chiêu thức này, cũng không biết uy lực của nó, nếu cứ tiếp tục như này thì nó sẽ chịu thiệt mất. Hơn nữa...sợ rằng Trang Mặc Long sẽ ra đòn sát phạt với nó mất thôi”, Trương Nam Phi vội vàng kêu lên. 

“Cần phải chặn trận đấu này lại”. 

Trang Thạch cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Khi xưa ông ta đã từng cân nhắc tới việc truyền thụ kiếm pháp sơn trang Huyết Kiếm cho Tần Minh nhưng bị rất nhiều người phản đối. Nguyên nhân là vì Tần Minh là con riêng, danh không chính, ngôn không thuận. 

Đến cả quyền mang họ Trang mà cậu ta cũng không có thì sao có thể học võ học nhà họ Trang được? Thế nên Tần Minh chưa từng tiếp xúc với kỹ năng này và cũng không biết về sự thâm sâu của nó. 

Để có thể giúp Tần Minh có tương lai tốt hơn thì Trang Thạch đành phải để cậu ta đi nước ngoài. Ngoài ra còn mời thầy tốt nhất dạy võ thuật cho cậu ta. 

Mặc dù Tần Minh không được học võ thuật của nhà họ Trang nhưng do được thầy bên ngoài chỉ dạy nên cũng không khó khăn gì trong việc tự sinh tồn. 

Trang Thạch không bao giờ nghĩ rằng võ công của Tần Minh lại tốt như vậy, có thể làm khó được cả Trang Mặc Long. Điều này đến cả Trang Nam Phi cũng không làm được. 

Thế nhưng dù sao thì ông ta cũng không tin Tần Minh có thể chiến thắng được Trang Mặc Long. 

“Anh mau ngăn họ lại đi. Đừng đánh nữa”, Trang Thạch bặm môi, nói với Trang Thái Thanh. 

“Chặn cái gì? Đây là do con trai chú chọn đấy chứ. Tôi xen vào thì chẳng phải là phá hoại quy định sao? Huống hồ, tiểu bối cọ xát, có gì đâu”, Trang Thái Thanh nói bằng vẻ vô cảm. 

“Nhưng nếu tiếp tục thế này thì sẽ mất mạng mất”, Trang Thách hét lớn. 

“Có mất mạng thì cũng là lựa chọn của con chú. Do chú dạy dỗ nó không tốt. Nó dám khiêu chiến với Mặc Long, chuyện này mà truyền ra ngoài thì chú có biết sẽ có ảnh hưởng thế nào không? Thằng bé là cả tương lai của nhà họ Trang đấy. Nếu như hôm nay không dạy cho Tần Minh một bài học, danh tiếng của nó bị tổn hại thì sau này nó còn mặt mũi nào ra ngoài đời nữa? Vì vậy hôm nay chuyện này là do lỗi của con chú, nó phải chấp nhận thôi”, Trang Thái Thanh nói tiếp. 


Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc... 

Rầm! Một âm thanh nặng nề vang lên. Trang Mặc Long đột nhiên bay bật ra, đập mạnh xuống đất, không đứng dậy nổi. Anh ta nôn ra máu tươi. 

“Cái gì?”, Trang Thạch trố tròn mắt. 

Những người khác cũng có chung biểu cảm...