Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1609: Thời cơ đã đến




Lối vào cấm địa. 

Một tán ô lớn được dựng ở đó. 

Thánh Nữ ngồi dưới tán ô, uống trà, ăn hoa quả, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào lối ra. 

Đúng lúc này, Triệu Nguyệt bước tới. 

“Bẩm Thánh Nữ, đám Hồng Dư, Ngưng Hương, Lâm Nhược Nam đã trải qua lễ tẩy ở hồ thánh, hiện giờ đã được đưa đến phòng giáo dưỡng để học”, Triệu Nguyệt cung kính nói. 

“Ừ”, Thánh Nữ khẽ gật đầu: “Dù bọn họ có phải là gian tế của thần y Lâm hay không, thì sau khi ngâm nước Thoát Thai Hoán Cốt, bọn họ cũng là người của Hồng Nhan Cốc ta”. 

Triệu Nguyệt không nói gì, nhưng ánh mắt lóe lên vẻ bi thương. 

Cô ta không thể chấp nhận được sự thực Kỳ Lân chính là thần y Lâm, đáng tiếc nỗi lòng phức tạp này không biết bày tỏ với ai. 

“Thánh Nữ đại nhân! Phía trước có động tĩnh!”. 

Đúng lúc này, một đệ tử Hồng Nhan Cốc kêu lên. 

Tất cả mọi người vội vàng quay sang nhìn. 

Thánh Nữ cũng đặt chén trà xuống, nhìn về phía lối vào cấm địa. 

Chỉ thấy trên con đường nhỏ phía trước lối vào xuất hiện một bóng dáng mờ ảo, đang chậm rãi đi về phía này. 

“Là thần y Lâm sao?”, Triệu Nguyệt thì thào hỏi. 

“Hừ, xem ra thần y Lâm không chịu nổi nữa rồi”. 

Thánh Nữ đứng dậy bước tới, lớn tiếng nói: “Thần y Lâm, nếu anh ngoan ngoãn đầu hàng, Hồng Nhan Cốc chúng tôi có thể tha cho anh một mạng! Anh thấy thế nào?”. 

Nhưng… 

Đối phương không có bất cứ hồi âm gì. 

Thậm chí bước chân cũng không dừng lại. 

“Sao nào? Chẳng lẽ thần y Lâm không muốn đầu hàng sao? Tôi đã thương lượng với cốc chủ rồi! Thần y Lâm, nếu anh sẵn lòng chia sẻ y thuật của anh với Hồng Nhan Cốc, thì chúng tôi sẽ đối xử tử tế với anh. Nếu anh không chịu, thì tôi nghĩ cả đời này anh cũng không thể rời khỏi Hồng Nhan Cốc được đâu. Anh là người thông minh, hi vọng anh có thể suy nghĩ kĩ càng”, Thánh Nữ lại nói. 

Nhưng… đối phương vẫn không có phản ứng gì, làm ngơ trước những lời nói của Thánh Nữ. 

Thánh Nữ nổi giận. 

Ánh mắt cô ta lạnh lẽo, hừ mũi nói: “Trước giờ chưa từng có ai dám coi thường tôi như vậy! Được! Được lắm! Thần y Lâm! Đây là anh tự chuốc đấy nhé!”. 

Dứt lời, Thánh Nữ cầm thanh kiếm bên cạnh lên, rút ra rồi quát lớn: “Bày trận!”. 

“Vâng!”. 

Các đệ tử Hồng Nhan Cốc ở hai bên lần lượt giơ kiếm lên bày trận. 

Chẳng mấy chốc, một kiếm trận tinh diệu đã được thành hình. 

“Hoa Cốt Kiếm Trận?”. 

Tiếng cười khàn khàn vang lên. 

“Hử?”. 

Thánh Nữ sửng sốt, nhìn chằm chằm bóng dáng kia: “Anh biết trận này?”. 

Chỉ thấy bóng dáng kia dần tiến lại gần, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ. 

Lập tức có người kinh hãi kêu lên. 

“Là quái nhân kia!”. 

“Đó không phải là thần y Lâm!”. 

“Trời ơi, quái nhân kia ra ngoài rồi!”. 

“A!”. 

Tiếng hét chói tai vang lên, tất cả các đệ tử của Hồng Nhan Cốc đều sợ hãi. 

Tuy rất nhiều người không biết thực lực thực sự của quái nhân này, nhưng có quá nhiều truyền thuyết liên quan đến ông ta được lưu truyền trong cốc. 

Đương nhiên tất cả mọi người đều nảy sinh tâm lý sợ hãi đối với ông ta. 

Nhưng Thánh Nữ không sợ. 

“Không ngờ lại là ông!”. 

Thánh Nữ hừ mũi nói: “Tôi còn tưởng ông sẽ mãi chui rúc trong cấm địa không dám ra ngoài chứ, không ngờ lần này lại chạy đến đây! Sao nào? Ở trong đó chán rồi, nên ra đây chịu chết hả?”. 

“Chịu chết? Ranh con! Dựa vào cô thì không giết được tôi đâu!”, quái nhân toét miệng cười đáp, hàm răng vàng khè dưới ánh trăng mờ ảo trông rất nhức mắt. 

“Còn chưa chắc đâu! Ra tay!”. 

Thánh Nữ quát. 

Hoa Cốt Kiếm Trận lập tức được phát động, bảy bảy bốn chín thanh trường kiếm lạnh lẽo giống như từng hàm răng sắc nhọn của dã thú, nhào về phía quái nhân kia. 

Nhưng quái nhân ung dung tránh được, lướt qua vô số thanh kiếm sắc như một bóng ma. 

Dù kiếm nhanh mạnh đến đâu cũng không thể chạm được vào người ông ta. 

“Hử?”, Thánh Nữ nhíu mày. 

“Ha ha ha, ranh con, cô nghĩ Hoa Cốt Kiếm Trận này do ai nghĩ ra hả? Là tôi và sư phụ cô cùng nghĩ ra đấy! Cô dùng kiếm trận này để giết tôi chẳng phải là chuyện cười sao?”, quái nhân cười lớn, sau đó nhằm trúng một đệ tử, vung tay lên. 

Bốp! 

Đệ tử kia lập tức bị hất bay đi, phần bụng bị móc mất một miếng thịt lớn, ngã xuống đất phun ra máu, mất mạng tại chỗ. 

Hoa Cốt Kiếm Trận cũng xuất hiện lỗ hổng, lập tức bị phá. 

“Cái gì?”. 

Ánh mắt Thánh Nữ lạnh lẽo. 

“Ranh con! Nếu hôm nay sư phụ cô không ra mặt, thì Hồng Nhan Cốc không ai có thể ngăn được tôi hết! Chịu chết đi!”. 

Quái nhân cười lớn, rồi xông ra khỏi đại trận, đánh về phía Thánh Nữ. 

“Khốn kiếp!”. 

Thánh Nữ nổi giận, rút kiếm ra đỡ, bắt đầu đánh nhau với ông ta. 


Cùng lúc đó trong bóng tối, một bóng dáng cũng lặng lẽ lại gần nơi ở của cốc chủ. 

Nhưng anh không vào cung điện của cốc chủ, mà nhảy qua, rồi dừng trước hồ nước Thoát Thai Hoán Cốt… 

“Được rồi đấy!”. 

Một giọng nói bình thản vang lên.