Xung quanh bỗng trở nên im bặt.
Tất cả mọi người đều dừng xì xào, quay sang nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
Ai cũng tưởng là mình nghe nhầm.
Dù sao chuyện này cũng quá hoang đường.
“Anh ta… nói cái gì vậy?”.
“Anh ta nói anh ta là… Chủ tịch Lâm?”.
“Đùa chắc? Đâu phải là tôi chưa từng gặp Chủ tịch Lâm, Chủ tịch Lâm đâu có thế này…”
“Có phải đầu óc anh ta có vấn đề không?”.
“Tôi nghĩ chắc là không phải, nhìn dáng vẻ anh ta vốn cũng không giống người thông minh”.
Mọi người dần hoàn hồn lại, bắt đầu bàn tán.
Sảnh tiệc yên tĩnh lập tức trở nên huyên náo.
“Anh đang nói linh tinh cái gì vậy?”, Bào An Thủy cũng phản ứng lại, cười khẽ một tiếng, rõ ràng là không tin.
“Ha ha, có phải tinh thần anh ta có vấn đề không vậy? Anh ta tưởng mình họ Lâm thì có thể xưng là Chủ tịch Lâm sao? Anh ta có biết ba chữ Chủ tịch Lâm này có nghĩa là gì không? Tôi thấy anh ta đúng là một thằng ngốc!”, Lâm Nhược Nam cũng bật cười, nhìn Lâm Chính đầy giễu cợt.
Trịnh Cửu Xương kia vô cùng bất mãn, nhíu mày đánh giá Lâm Chính.
“Chào cậu, tuy tôi chưa từng gặp Chủ tịch Lâm, nhưng cũng rất ngưỡng mộ phong thái của cậu ấy, tôi vẫn biết dáng vẻ cậu ấy thế nào. Cậu nhìn lại cậu xem, khác hẳn hoàn toàn, cho dù… bộ đồ này của cậu là thật”.
“Ông Trịnh, ông chắc chắn bộ Dạ Vương Tử trên người anh ta là thật chứ?”.
Bào An Thủy sửng sốt, vội vàng hỏi.
“Là thật! Tôi có thể chắc chắn 100%! Bởi vì lúc đấu giá bộ quần áo này, tôi cũng có mặt!”, Trịnh Cửu Xương bình tĩnh đáp.
“Ồ!”.
Mọi người kinh ngạc kêu lên.
Vừa kinh ngạc vì bộ Dạ Vương Tử trên người Lâm Chính là hàng thật, vừa kinh ngạc vì sự bất phàm của Trịnh Cửu Xương vì có tư cách tham gia buổi đấu giá ghê gớm như vậy…
“Sao có thể chứ? Bộ quần áo của anh Lâm là hàng thật sao? Chắc không phải ông Trịnh này nhầm lẫn đấy chứ?”, Hà Tiểu Vũ trố mắt ra, quên cả gọi điện thoại cho Tô Nhu.
“Không thể nào!”.
Lâm Nhược Nam hét lên: “Ông Trịnh! Đây là một thằng vô dụng ăn bám phụ nữ, sao có thể mặc được Dạ Vương Tử hàng thật chứ? Chắc chắn ông đã nhìn nhầm! Chắc chắn là vậy!”.
“Cô đang nghi ngờ ánh mắt của tôi sao? Hay là nghi ngờ trí thông minh của tôi?”, Trịnh Cửu Xương tức giận, quay đầu lại trừng mắt nhìn Lâm Nhược Nam.
“Ơ… ông Trịnh, đó… đó là do người này ăn trộm! Đúng! Chắc chắn là anh ta ăn trộm!”.
Dường như Lâm Nhược Nam nghĩ ra gì đó, gào mồm kêu lên: “Chắc chắn là tên này ăn trộm bộ quần áo của Chủ tịch Lâm! Vừa nãy ông Trịnh cũng nói rồi, bộ quần áo này là do Dương Hoa mua, bây giờ lại mặc trên người anh ta, nếu không phải anh ta ăn trộm, thì loại người như anh ta sao có thể mặc được Dạ Vương Tử chứ? Anh ta là kẻ trộm! Đồ ăn trộm!”.
Giọng nói của Lâm Nhược Nam rất to, vang khắp trong ngoài sảnh tiệc.
Các khách mời đều tỏ vẻ hiểu ra.
“Hóa ra là vậy!”.
“Đúng vậy! Đây chỉ là một thằng ở rể, sao có thể mặc được Dạ Vương Tử chứ?”.
“Cô gái này nói đúng! Chắc chắn là anh ta ăn trộm!”.
“Tôi đoán chắc chắn anh ta đã lợi dụng vợ mình lẻn vào Dương Hoa, sau đó lấy trộm bộ quần áo này của Chủ tịch Lâm, rồi mặc đến đây giễu võ giương oai!”.
“Chỉ đáng tiếc, chuột khoác da rồng cũng không thành rồng! Loại người như anh ta không thể thể hiện khí chất của bộ quần áo này được!”.
“Đúng là làm bộ đồ xấu thêm!”.
“Buồn cười quá đi mất!”.
Các nam thanh nữ tú đang có mặt chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Lâm Chính, ai nấy đều tỏ vẻ chế giễu hoặc chán ghét.
Trong mắt bọn họ, loại người này chẳng khác nào rác rưởi ở dưới đáy xã hội.
Khi Trịnh Cửu Xương giám định được Dạ Vương Tử là hàng thật, trong lòng rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc và ghen ghét.
Nhưng bây giờ thì tâm lý của bọn họ đã cân bằng trở lại, trở nên thoải mái hơn.
Rác rưởi đến cùng vẫn là rác rưởi.
Loại vô dụng này sao có thể bằng vai phải lứa với bọn họ? Sao có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng chứ?
Thế là mọi người bắt đầu bao vây tấn công, chửi bới Lâm Chính.
Thậm chí có người còn hô hoán đòi báo cảnh sát.
Bào An Thủy mỉm cười, yên lặng nhìn Lâm Chính.
Tuy cục diện này có chút ngoài dự liệu của anh ta, nhưng cũng là điều mà anh ta muốn thấy.
Anh ta bước tới: “Ông Trịnh, ông có thể chắc chắn bộ quần áo này chính là bộ Dạ Vương Tử được Dương Hoa đấu giá thành công ở buổi đấu giá lúc trước chứ?”.
“Chắc chắn không sai được, mỗi bộ Dạ Vương Tử đều có số thứ tự, bộ này chắc là bộ số 6. Các cậu nhìn sợi chỉ bạc ở ống tay áo cậu ta đi, nó thể hiện con số 6 của người Ả Rập. Thủ pháp may này không phải người bình thường có thể bắt chước được, dù sao nó cũng được làm thủ công hoàn toàn, có một không hai, tôi không thể nhìn nhầm được”, Trịnh Cửu Xương khẳng định chắc nịch.
“Tôi đương nhiên là tin lời của ông Trịnh rồi, dù sao ông cũng là chuyên gia trong mảng này”.
Bào An Thủy gật đầu, rồi lên tiếng: “Nếu đã vậy thì chuyện đó dễ xử lý rồi, người đâu!”.
“Cậu chủ!”.
“Báo ngay cảnh sát, tống thằng ăn trộm bẩn thỉu bỉ ổi này vào đồn!”.
“Vâng!”.
Người ở bên cạnh tỏ vẻ giễu cợt, lập tức gọi cho cảnh sát.
Nhưng đúng lúc này, một cậu chủ bỗng kêu lên: “Anh Bào, từ từ đã!”.
“Sao thế anh Lưu?”.
“Anh Bào, chuyện này anh gấp gáp tìm cảnh sát làm gì? Chẳng phải anh nên tìm Chủ tịch Lâm sao?”, người tên là anh Lưu kia cười nói.
“Tìm Chủ tịch Lâm? Đúng rồi! Chủ tịch Lâm bị mất quần áo, chắc chắn vô cùng tức giận, có khi anh ta đã báo cảnh sát từ lâu. Nếu tôi giao cả người lẫn quần áo cho Chủ tịch Lâm, chắc chắn anh ta sẽ rất vui, nói không chừng nhà họ Bào còn có thể móc nối với Dương Hoa…”, Bào An Thủy thì thào, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Đây là một thu hoạch bất ngờ!
“Cậu Bào, tôi cũng nghĩ báo trước với Chủ tịch Lâm tốt hơn báo cảnh sát nhiều. Nếu Chủ tịch Lâm có ý định xử lý người này kiểu khác, thì ít nhất cậu ta cũng nợ ơn cậu, tội gì mà không làm?”, Trịnh Cửu Xương cũng không nhịn được nói.
Ai mà chẳng biết Chủ tịch Lâm thích vợ của Lâm Chính này, nhưng mãi vẫn chưa nắm được trong tay. Rất nhiều người nghĩ là Chủ tịch Lâm không dám dùng biện pháp mạnh, sợ mất danh tiếng tốt. Nhưng bây giờ Bào An Thủy đã có cơ hội, anh ta đã nắm được nhược điểm của Lâm Chính, nếu anh ta đưa cho Chủ tịch Lâm, thì sao Chủ tịch Lâm có thể không vui cho được chứ?
Đến lúc đó Dương Hoa tùy tiện hợp tác với nhà họ Bào một phen, thì nhà họ Bào cũng có thể kiếm được cả mớ.
“Ai có thể liên lạc với người của Dương Hoa?”.
Bào An Thủy lập tức kêu lên.
“Tôi có số của quản lý Trương Phòng Quan hệ Công chúng của Dương Hoa!”.
“Tôi có số của quản lý Triệu Phòng Nhân sự của Dương Hoa!”.
“Tôi có số của chủ nhiệm Lý…”
Mọi người nhao nhao lấy điện thoại ra nói.
Đây là cơ hội của Bào An Thủy, cũng là cơ hội để móc nối của bọn họ.
Đương nhiên bọn họ vô cùng coi trọng.
Tất cả mọi người đều giở danh bạ liên lạc với Dương Hoa ra, trên có quản lý, dưới có bảo vệ, đều được bọn họ gọi ra.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
“Tôi có thể liên lạc với Mã Hải!”.
Nghe thấy thế, xung quanh lập tức im bặt.
Quay lại nhìn mới phát hiện người lên tiếng là Lâm Nhược Nam.
“Cô Lâm?”.
“Không vấn đề gì, nếu có thể mời giám đốc Mã đến, thì tôi có thể giúp cô thực hiện tất cả những việc mà cô muốn”.
“Được”.
Lâm Nhược Nam gật đầu, nhận lấy điện thoại, rồi lập tức bấm số của Mã Hải.
“Giám đốc Mã, tôi là Lâm Nhược Nam… Ông đừng vội cúp máy! Tôi có chuyện muốn nói với ông… Đây là chuyện rất quan trọng đối với ông, nói không chừng ông còn được Chủ tịch Lâm thưởng to đấy!”, Lâm Nhược Nam nhếch môi, khẽ cười nói.