Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1347




Chương 1352: Cậu là cái thá gì?

Rầm! 

Một cánh cửa thấp lùn bị đạp mạnh ra. 

Sau đó đám người Phương sư tỷ ùa vào, xúm lại chỗ Tiêu Hồng đang sắc thuốc. 

Tiêu Hồng hơi sửng sốt, quay sang nhìn mọi người. 

"Các sư huynh sư tỷ có chuyện gì sao?", Tiêu Hồng hỏi. 

Phương sư tỷ xông tới, túm lấy cổ áo Tiêu Hồng, tức giận gầm lên: "Đồ ngu này, cậu có biết mình đã làm gì không hả? Cậu dám thách thức Nhị trưởng lão? Cậu điên rồi sao? Cậu nghĩ cậu là cái thá gì chứ?". 

"Bây giờ người nào bên phía Nhị trưởng lão cũng căm thù chúng ta, tất cả là do cậu gây họa! Ngũ trưởng lão vừa sáng ra đã qua đó xin lỗi! Tất cả là do cậu hại!". 

"Nhị trưởng lão mà cậu cũng dám động vào? Cậu ăn gan hùm mật báo đấy à? Tôi nói cho cậu biết, chuyện này đã ầm ĩ cả lên, bây giờ cậu hãy cầu cho chuyện này không đến tai trưởng thôn hay người bên trên đi! Nếu để hai người họ biết, thì Ngũ trưởng lão cũng không bảo vệ được cậu đâu!". 

Bọn họ nhao nhao chỉ trích Tiêu Hồng. 

"Phương sư tỷ, chị đừng kích động!". 

Tiết Phù vội vàng bước tới, tách hai người ra, sau đó mặt nhăn mày nhó nói với Tiêu Hồng: "Tiêu sư huynh, sao anh lại lỗ mãng như vậy?". 

"Tôi không lỗ mãng, châm thuật của bọn họ quả thực không bằng tôi mà", Tiêu Hồng nói. 

"Anh... sao anh lại cố chấp thế nhỉ?", Tiết Phù không biết nên nói gì cho phải. 

"Tại sao anh làm chuyện ngu ngốc lại kéo theo tất cả chúng tôi chứ? Bây giờ các sư huynh sư tỷ bên Nhị trưởng lão đều coi chúng tôi như kẻ thù, bọn họ ai mà không phải là tinh nhuệ của thôn Dược Vương? Ai mà không phải là trưởng bối của chúng ta? Anh muốn chúng tôi phải đứng vững ở thôn Dược Vương kiểu gì đây?", Lý muội muội hừ mũi. 

"Tiêu Hồng, theo tôi nghĩ thì cậu mau đến chỗ Nhị trưởng lão xin lỗi đi", không biết là ai kêu lên. 

"Đúng, cậu mau đi xin lỗi đi". 

"Không được phép do dự". 

"Mau qua đó xin lỗi đi". 

Mọi người la ó ầm ĩ. 

Nhưng đúng lúc này, một đệ tử lao vào. 

"Tiêu Hồng đâu rồi?". 

"Sao thế?", Tiêu Hồng nhìn người kia. 

"Ngũ trưởng lão có lệnh, bảo cậu mau đến gặp ông ấy", người kia trầm giọng nói rồi rời đi. 

"Ồ", Tiêu Hồng vẫn rất bình tĩnh. 

"Cậu mau đi gặp trưởng lão đi". 

Mọi người vội vàng kéo Tiêu Hồng chạy đến chỗ Ngũ trưởng lão. 

Sau khi chuyện này lan ra, các đệ tử ở chỗ Ngũ trưởng lão đều như chim sợ cành cong, vô cùng lo lắng sợ hãi. 

Ở trong thôn, quyền lực của Nhị trưởng lão chỉ đứng sau hai người là trưởng thôn và người bên trên, nên tài nguyên trong tay ông ta cực kỳ phong phú. Các đệ tử ông ta thu nhận, có ai không phải là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, thiên tài trong thiên tài chứ? Sao đám người Ngũ trưởng lão có thể bì được? 

Hơn nữa, Nhị trưởng lão còn lợi dụng ưu thế quyền lực, cài cắm không ít đệ tử vào các ban ngành trong thôn, thế lực rất lớn. 

Nếu kết thù với Nhị trưởng lão, thì chắc chắn là đám người Ngũ trưởng lão sẽ gặp khó khăn trăm bề ở trong thôn. 

Thế nên ai nấy đều nóng lòng muốn Tiêu Hồng đi xin lỗi. 

Trong sân ở bên ngoài nơi ở của Ngũ trưởng lão. 

Ngũ trưởng lão Thương Miểu đứng trước một cái cây, nhìn số quả lúc lỉu trên cây, vẻ mặt đầy bất lực và lo lắng. 

 "Trưởng lão, Tiêu Hồng đến rồi", có người kêu lên. 

Thương Miểu quay người lại. 

Nhìn thấy một đám người xôn xao tiến vào. 

Dẫn đầu chính là Tiêu Hồng. 

Nhưng lúc này anh đã bị một đám đệ tử vây quanh. 

Mọi người vô cùng tức giận, hiển nhiên là muốn hỏi tội anh. 

"Tham kiến trưởng lão", Tiêu Hồng không nhanh không chậm hành lễ. 

"Tiêu Hồng, cậu đã biết tội chưa?", Thương Miểu trầm giọng hỏi. 

"Không biết ạ", Tiêu Hồng đáp. 

"Cậu nói cái gì?". 

"Đến lúc này rồi mà cậu vẫn còn cứng miệng?". 

"Hết thuốc chữa rồi! Đúng là hết thuốc chữa rồi!". 

Các đệ tử xung quanh nổi giận đùng đùng. 

Thương Miểu giơ tay, ra hiệu cho mọi người im lặng. 

"Tiêu Hồng, Nhị trưởng lão có địa vị rất cao ở thôn chúng ta, cũng được người bên trên đánh giá rất cao. Tuy tôi là trưởng lão, nhưng trước mặt ông ta cũng phải vâng vâng dạ dạ. Chúng ta đều sống ở thôn Dược Vương, nếu đắc tội với Nhị trưởng lão, cậu có từng nghĩ cho mọi người không? Có từng nghĩ cho tôi không?", Thương Miểu nhíu mày. 

"Trưởng lão, chuyện này tôi sẽ giải quyết", Tiêu Hồng đáp. 

"Cậu giải quyết thế nào? Vừa nãy tôi đến chỗ Nhị trưởng lão định giải thích với ông ta chuyện này, nào ngờ ông ta còn không chịu gặp tôi. Chắc chắn ông ta đã nổi giận, nếu giải quyết không khéo, thì e là chuyện này sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Tiêu Hồng, tôi cũng là muốn tốt cho cậu thôi, cậu không đắc tội nổi với Nhị trưởng lão đâu, trước mặt ông ta, cậu chẳng khác gì một con kiến dưới đất. Cậu nghe lời khuyên của tôi, mau đến chỗ của Nhị trưởng lão, dập đầu xin lỗi ông ta đi. Có lẽ làm vậy còn có chuyển biến", Thương Miểu nghiêm túc nói. 

"Đúng, cậu mau đi xin lỗi đi". 

"Mau đi xin lỗi đi". 

Mọi người quát lớn, ánh mắt đầy giận dữ. 

Nhưng... Tiêu Hồng vẫn làm ngơ. 

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó là giọng nói phẫn nộ. 

"Tiêu Hồng đâu?". 

Mọi người ngoảnh sang nhìn, thấy một đám nam thanh nữ tú ùa vào trong sân. 

"Đây đều là người của Nhị trưởng lão", có đệ tử nhận ra đám khách không mời mà đến này, lập tức kêu lên. 

Các đệ tử xung quanh lập tức biến sắc. 

Một người đàn ông bước ra khỏi đám người kia. 

Người đàn ông tóc dài quá vai, khuôn mặt đẹp trai, ánh mắt đầy kiêu căng ngạo mạn, lướt qua những người đang có mặt. 

"Là Kiều sư huynh!". 

"Bọn họ đến rồi!". 

Sắc mặt đám người Phương sư tỷ vô cùng khó coi. 

"Đây là ai vậy?", Tiêu Hồng hỏi với vẻ khó hiểu. 

"Tiêu sư huynh, sao anh lại không biết Kiều sư huynh được chứ?", Tiết Phù ở bên cạnh vô cùng ngạc nhiên. 

"Trí nhớ của tôi không tốt, có lẽ trước kia thì biết, nhưng bây giờ... thì không nhận ra nữa", Tiêu Hồng bình thản nói. 

"Còn có chuyện như vậy nữa sao?". 

Tiết Phù thấy rất khó hiểu, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích. 

"Đây là đệ tử đứng đầu dưới trướng Nhị trưởng lão, tên là Kiều Chiến Bắc. Trình độ y võ của anh ta đã đạt đến cảnh giới cực cao, thậm chí có thể phân cao thấp với một số trưởng lão ở thôn Dược Vương chúng ta, có vai vế rất cao trong đám đệ tử ở thôn. Dù là ai nhìn thấy anh ta cũng phải tôn trọng gọi một tiếng sư huynh". 

"Thế à..." 

"Nhưng điều khiến người ta sợ hãi không phải là thân phận, mà là thủ đoạn của anh ta. Nghe nói anh ta rất giỏi dùng độc, tất cả những ai từng đắc tội với anh ta thì đều bị trúng độc mà chết. Thậm chí trong thôn có cái chết của mấy đệ tử hình như liên quan đến anh ta, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ, người trong thôn cũng không làm gì được anh ta. Tôi còn nghe nói... Kiều sư huynh này từng có hành vi lấy người sống để thử độc, cực kỳ tàn ác, người bình thường đều không dám chọc tới anh ta", Tiết Phù nói, sắc mặt đã trắng bệch, trong lòng sợ hãi. 

Tiêu Hồng không nói gì. 

"Ai là Tiêu Hồng?". 

Kiều Chiến Bắc quét mắt nhìn một lượt, lớn tiếng quát. 

"Kiều sư huynh, trưởng lão nhà tôi còn đang ở đây, sao anh có thể vô lễ như vậy được?", một đệ tử không nhịn được nói. 

Kiều Chiến Bắc đến nơi, không chào hỏi gì, đương nhiên các đệ tử đều rất tức giận. 

Nhưng ngay sau đó. 

"Kiều sư huynh, anh..." 

Mọi người há hốc miệng kinh ngạc. 

"Cậu là cái thá gì mà dám chỉ trích tôi?", Kiều Chiến Bắc lạnh lùng quát. 

Ai nấy run rẩy.